Câu chuyện tưởng chừng như một giấc mơ cổ tích nhưng nó lại mang quá nhiều đau thương và nước mắt.Trong đó có hạnh phúc vĩnh hằng. Một cô bé được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả có bốn chị em gái.Cô là con gái thứ ba trong gia đình.Nhưng người cha lại quan tâm nhiều đến cô nhiều hơn.Cho cô tình yêu thương mà vốn phải chia đều cho bốn chị em.Hai chị em út còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu thương là gì....Nhưng người chị gái đầu thì hiểu được nó giá trị như thế nào.Từ đó cô cảm thấy ganh tỵ với em gái mình.Sự thù hằn đã vào tâm trí người chị gái.Cô cảm thấy rất ghét người cha của mình.Riêng người em gái thì vẫn hồn nhiên và hạnh phúc bên người cha ấy.Cuộc sống ấm áp và hạnh phúc của bé gái thứ ba trong gia đình ấy tưởng chừng là mãi mãi đến khi cô 21 tuổi. Ngọc Hân chính là người con gái thứ 3 trong gia đình đó.Cô đã lớn lên và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.Một thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có chiều cao hoàn mĩ.Nước da trắng hồng lại tô phần cho khuôn mặt xinh đẹp…
Chương 31: Âm Mưu (Phần 1)
Hợp Đồng Mang ThaiTác giả: Nhoc Nicolas DevineCâu chuyện tưởng chừng như một giấc mơ cổ tích nhưng nó lại mang quá nhiều đau thương và nước mắt.Trong đó có hạnh phúc vĩnh hằng. Một cô bé được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả có bốn chị em gái.Cô là con gái thứ ba trong gia đình.Nhưng người cha lại quan tâm nhiều đến cô nhiều hơn.Cho cô tình yêu thương mà vốn phải chia đều cho bốn chị em.Hai chị em út còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu thương là gì....Nhưng người chị gái đầu thì hiểu được nó giá trị như thế nào.Từ đó cô cảm thấy ganh tỵ với em gái mình.Sự thù hằn đã vào tâm trí người chị gái.Cô cảm thấy rất ghét người cha của mình.Riêng người em gái thì vẫn hồn nhiên và hạnh phúc bên người cha ấy.Cuộc sống ấm áp và hạnh phúc của bé gái thứ ba trong gia đình ấy tưởng chừng là mãi mãi đến khi cô 21 tuổi. Ngọc Hân chính là người con gái thứ 3 trong gia đình đó.Cô đã lớn lên và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.Một thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có chiều cao hoàn mĩ.Nước da trắng hồng lại tô phần cho khuôn mặt xinh đẹp… Trời cũng bắt đầu khuya,mọi thứ đang dần trở nên im lặng,chỉ còn nghe cái tiếng âm thanh đặc trưng của loài vật.Đèn khuôn viên đồng loạt tỏa sáng,làm ngôi biệt thự trở nên đẹp và lung linh hơn.Sau bữa ăn thịnh soạn.Mọi người đưa 2 mẹ con bà Vân ra đến cữa._Mẹ hay để con đưa mẹ về-Vĩnh trung nói._”Thôi được rồi, để tài xế đưa mẹ và Ngọc Hân về là được rồi.Bữa nào mẹ lại ghé thăm”-Vừa nói bà vừa luyến tiếc.Bà phải công nhận được ở những nơi này,dù là 1 ngày đối với bà cũng mãn nguyện rồi.Ngọc Hân thì cứ nhìn về hướng Vĩnh Trung,ở nơi anh ta luôn tỏa ra một thứ cảm giác khó tả,mà cô không tài nào hiểu được-phải chăng đó là cảm giác an toàn và hạnh phúc mà người con gái nào cũng muốn có.Ngọc Hân bóp chặt tay.Gia Ngân nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Ngọc Hân,cô quá hiểu người em gái mình.”Ngọc hân trong mắt cô,là người em gái chỉ thích tiền,sắc đẹp và thũ đoạn”.Cô không thể suy đoán ngọc hân đang toan tính điều gì.Gia Ngân chỉ mong rằng,một ngày nào đó người em gái mình sẽ thay đổi,và suy nghĩ chín chắn hơn.Bà Vân ghé sát tai Bảo Ngọc:”Mày đi theo zai chừng nào mới chịu về nhà.Ba mày trên bệnh viện đang nhắc mày từng ngày đấy,lo mà liệu cái thân”.Bà nói xong,quay mặt về hướng mọi người cười như không có chuyện gì.Bảo ngọc bất động và tự trách bản thân:”Đã lâu rồi mình chưa về thăm ba”._Em sao vậy-Tuấn anh lo lắng hỏi._Không có chuyện gì đâu anh,mẹ nhắc em thăm ba.Cô ngước mắt nhìn anh nói.Tuấn Anh nhìn cô âu yếm:”Được rồi,mai anh dắt em đến thăm ba”.Bà Vân vẫy tay chào mọi người rồi bước lên xe.”Ước gì được ở đó luôn nhỉ”-Ngồi trong xe,bà nhìn lên trần vừa nói,vừa xuýt xoa.Ngọc Hân thì từ khi xe đi đến giờ không nói lời nào,làm bà Vân cụt hứng.Bà tức quá nghiến răng,đánh cô một cái._Á…Mẹ làm gì vậy-Cô đau quá ré lên,nhìn về phía mẹ mình._Chứ mày thơ thẫn gì,mà mẹ mày nói nãy giờ mày lơ đãng đâu vậy hả-Nói dứt lời bà định đánh cho cô một cái nữa cho cô tĩnh._Thôi mà mẹ-Ngọc hân bực mình hạ giọng._Này đừng có nói với tao,mày đang định âm mưu cướp bồ con Bảo Ngọc nha.Nó em gái mày đấy-Nói dứt lời bà cười lớn._Nhà này có phước thật,được 2 anh giàu có về cơ đấy…haha..haha._Bà khoái chí cười sung sướng."Rồi tôi cũng sẽ có người chồng giàu có thôi"-Ngọc Hân nhếch môi cười thầm.
Trời cũng bắt đầu khuya,mọi thứ đang dần trở nên im lặng,chỉ còn nghe cái tiếng âm thanh đặc trưng của loài vật.Đèn khuôn viên đồng loạt tỏa sáng,làm ngôi biệt thự trở nên đẹp và lung linh hơn.
Sau bữa ăn thịnh soạn.Mọi người đưa 2 mẹ con bà Vân ra đến cữa.
_Mẹ hay để con đưa mẹ về-Vĩnh trung nói.
_”Thôi được rồi, để tài xế đưa mẹ và Ngọc Hân về là được rồi.Bữa nào mẹ lại ghé thăm”-Vừa nói bà vừa luyến tiếc.Bà phải công nhận được ở những nơi này,dù là 1 ngày đối với bà cũng mãn nguyện rồi.
Ngọc Hân thì cứ nhìn về hướng Vĩnh Trung,ở nơi anh ta luôn tỏa ra một thứ cảm giác khó tả,mà cô không tài nào hiểu được-phải chăng đó là cảm giác an toàn và hạnh phúc mà người con gái nào cũng muốn có.Ngọc Hân bóp chặt tay.
Gia Ngân nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Ngọc Hân,cô quá hiểu người em gái mình.”Ngọc hân trong mắt cô,là người em gái chỉ thích tiền,sắc đẹp và thũ đoạn”.Cô không thể suy đoán ngọc hân đang toan tính điều gì.Gia Ngân chỉ mong rằng,một ngày nào đó người em gái mình sẽ thay đổi,và suy nghĩ chín chắn hơn.
Bà Vân ghé sát tai Bảo Ngọc:”Mày đi theo zai chừng nào mới chịu về nhà.Ba mày trên bệnh viện đang nhắc mày từng ngày đấy,lo mà liệu cái thân”.Bà nói xong,quay mặt về hướng mọi người cười như không có chuyện gì.Bảo ngọc bất động và tự trách bản thân:”Đã lâu rồi mình chưa về thăm ba”.
_Em sao vậy-Tuấn anh lo lắng hỏi.
_Không có chuyện gì đâu anh,mẹ nhắc em thăm ba.Cô ngước mắt nhìn anh nói.
Tuấn Anh nhìn cô âu yếm:”Được rồi,mai anh dắt em đến thăm ba”.
Bà Vân vẫy tay chào mọi người rồi bước lên xe.”Ước gì được ở đó luôn nhỉ”-Ngồi trong xe,bà nhìn lên trần vừa nói,vừa xuýt xoa.Ngọc Hân thì từ khi xe đi đến giờ không nói lời nào,làm bà Vân cụt hứng.Bà tức quá nghiến răng,đánh cô một cái.
_Á…Mẹ làm gì vậy-Cô đau quá ré lên,nhìn về phía mẹ mình.
_Chứ mày thơ thẫn gì,mà mẹ mày nói nãy giờ mày lơ đãng đâu vậy hả-Nói dứt lời bà định đánh cho cô một cái nữa cho cô tĩnh.
_Thôi mà mẹ-Ngọc hân bực mình hạ giọng.
_Này đừng có nói với tao,mày đang định âm mưu cướp bồ con Bảo Ngọc nha.Nó em gái mày đấy-Nói dứt lời bà cười lớn.
_Nhà này có phước thật,được 2 anh giàu có về cơ đấy…haha..haha._Bà khoái chí cười sung sướng.
"Rồi tôi cũng sẽ có người chồng giàu có thôi"-Ngọc Hân nhếch môi cười thầm.
Hợp Đồng Mang ThaiTác giả: Nhoc Nicolas DevineCâu chuyện tưởng chừng như một giấc mơ cổ tích nhưng nó lại mang quá nhiều đau thương và nước mắt.Trong đó có hạnh phúc vĩnh hằng. Một cô bé được sinh ra và lớn lên trong một gia đình khá giả có bốn chị em gái.Cô là con gái thứ ba trong gia đình.Nhưng người cha lại quan tâm nhiều đến cô nhiều hơn.Cho cô tình yêu thương mà vốn phải chia đều cho bốn chị em.Hai chị em út còn quá nhỏ để hiểu được tình yêu thương là gì....Nhưng người chị gái đầu thì hiểu được nó giá trị như thế nào.Từ đó cô cảm thấy ganh tỵ với em gái mình.Sự thù hằn đã vào tâm trí người chị gái.Cô cảm thấy rất ghét người cha của mình.Riêng người em gái thì vẫn hồn nhiên và hạnh phúc bên người cha ấy.Cuộc sống ấm áp và hạnh phúc của bé gái thứ ba trong gia đình ấy tưởng chừng là mãi mãi đến khi cô 21 tuổi. Ngọc Hân chính là người con gái thứ 3 trong gia đình đó.Cô đã lớn lên và trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.Một thân hình nhỏ nhắn nhưng lại có chiều cao hoàn mĩ.Nước da trắng hồng lại tô phần cho khuôn mặt xinh đẹp… Trời cũng bắt đầu khuya,mọi thứ đang dần trở nên im lặng,chỉ còn nghe cái tiếng âm thanh đặc trưng của loài vật.Đèn khuôn viên đồng loạt tỏa sáng,làm ngôi biệt thự trở nên đẹp và lung linh hơn.Sau bữa ăn thịnh soạn.Mọi người đưa 2 mẹ con bà Vân ra đến cữa._Mẹ hay để con đưa mẹ về-Vĩnh trung nói._”Thôi được rồi, để tài xế đưa mẹ và Ngọc Hân về là được rồi.Bữa nào mẹ lại ghé thăm”-Vừa nói bà vừa luyến tiếc.Bà phải công nhận được ở những nơi này,dù là 1 ngày đối với bà cũng mãn nguyện rồi.Ngọc Hân thì cứ nhìn về hướng Vĩnh Trung,ở nơi anh ta luôn tỏa ra một thứ cảm giác khó tả,mà cô không tài nào hiểu được-phải chăng đó là cảm giác an toàn và hạnh phúc mà người con gái nào cũng muốn có.Ngọc Hân bóp chặt tay.Gia Ngân nãy giờ vẫn không rời mắt khỏi Ngọc Hân,cô quá hiểu người em gái mình.”Ngọc hân trong mắt cô,là người em gái chỉ thích tiền,sắc đẹp và thũ đoạn”.Cô không thể suy đoán ngọc hân đang toan tính điều gì.Gia Ngân chỉ mong rằng,một ngày nào đó người em gái mình sẽ thay đổi,và suy nghĩ chín chắn hơn.Bà Vân ghé sát tai Bảo Ngọc:”Mày đi theo zai chừng nào mới chịu về nhà.Ba mày trên bệnh viện đang nhắc mày từng ngày đấy,lo mà liệu cái thân”.Bà nói xong,quay mặt về hướng mọi người cười như không có chuyện gì.Bảo ngọc bất động và tự trách bản thân:”Đã lâu rồi mình chưa về thăm ba”._Em sao vậy-Tuấn anh lo lắng hỏi._Không có chuyện gì đâu anh,mẹ nhắc em thăm ba.Cô ngước mắt nhìn anh nói.Tuấn Anh nhìn cô âu yếm:”Được rồi,mai anh dắt em đến thăm ba”.Bà Vân vẫy tay chào mọi người rồi bước lên xe.”Ước gì được ở đó luôn nhỉ”-Ngồi trong xe,bà nhìn lên trần vừa nói,vừa xuýt xoa.Ngọc Hân thì từ khi xe đi đến giờ không nói lời nào,làm bà Vân cụt hứng.Bà tức quá nghiến răng,đánh cô một cái._Á…Mẹ làm gì vậy-Cô đau quá ré lên,nhìn về phía mẹ mình._Chứ mày thơ thẫn gì,mà mẹ mày nói nãy giờ mày lơ đãng đâu vậy hả-Nói dứt lời bà định đánh cho cô một cái nữa cho cô tĩnh._Thôi mà mẹ-Ngọc hân bực mình hạ giọng._Này đừng có nói với tao,mày đang định âm mưu cướp bồ con Bảo Ngọc nha.Nó em gái mày đấy-Nói dứt lời bà cười lớn._Nhà này có phước thật,được 2 anh giàu có về cơ đấy…haha..haha._Bà khoái chí cười sung sướng."Rồi tôi cũng sẽ có người chồng giàu có thôi"-Ngọc Hân nhếch môi cười thầm.