-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi…
Chương 7: Đặc biệt hé hé??✨✨❤❤??
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… (Đọc chậm thui,nhớ phải có chút diễn cảm và cảm xúc tí nha) Vừa xuống tới nơi,tôi vội chào:-chào ông chủ...-Ha ha ha,con phải nói ta là Ba chứ?-Ba sao?-tôi giật mình nghĩ trong đầu.-Nào,nói Ba đi.-Tiểu Ngôn vỗ vai tôi.-Ơ...Anh cười tủm.-Con...con chào ba!!-tôi đỏ mặt tía tai để thốt ra câu nói khó khăn đó.-Tốt,Tốt...xuống ăn đi con.Liệu mà đi chọn đồ cưới.-Vâng!-Tiểu Ngôn Bỗng cười tươi hơn.-Đồ cưới?Anh cưới ai vậy,Tiểu Ngôn?-tôi vội nói thì thầm vào tai Tiểu Ngôn.Anh cười,khẽ nói:-Là em,được chưa?Tôi đơ nặng một hồi,Anh ta dám gọi tôi là em cơ á?Chúng tôi ăn xong và bắt buộc đi chọn đồ cưới.Ngồi trên xe ô tô sang trọng,tôi nói:-Tiểu Ngôn,chuyện này là giả đúng không?chúng ta không nên làm mọi việc của những người yêu nhau hay làm.-Mộc Cảnh,chính em đã đồng ý giúp tôi thực hiện kế hoạch này rồi cơ mà.-Tôi không có hứa với Anh một cái gì cả.Chúng ta không thể yêu nhau.Dừng xe.-Được,Anh sẽ dừng.Đến chỗ em và Anh Cần đến.Anh vội xuống xe,mở của xe cho tôi.Tôi bước ra và thốt lên:-Ôi,một vườn Hoa tuyệt đẹp...-Mộc Cảnh...-Hả?-Tôi quay người lại thì thấy Anh đang trong tư thế cầu hôn.-Anh muốn cầu hôn em.Mộc Cảnh,Anh yêu em và Anh muốn chúng ta đám cưới.-Tiểu Ngôn,Anh bị sao vậy?Sao lại nói thế?đây không phải thật đúng không?-Mộc Cảnh,đây là thật.Trái tim Anh đã thuộc về em rồi.Đêm nào Anh cũng mơ về em,càng ngày Anh càng yêu em hơn.Hôm nay Anh đưa em đến đây để nói với em những lời này:ANH YÊU EM!!-Hức...hức..-tôi bắt đầu khóc..-Mộc Cảnh,Anh biết...-Tiểu Ngôn,em đồng ý...-tôi vội bật ôm Tiểu Ngôn mà khóc nức nở.Tiểu Ngôn nở nụ cười tươi rơi rới như ánh mặt trời,anh ôm chặt tôi,nước mắt Anh cũng rơi xuống vì hạnh phúc:-Mộc Cảnh,cảm ơn em.Hôm nay Anh là người may mắn nhất thế gian.cảm ơn em vì tất cả....
(Đọc chậm thui,nhớ phải có chút diễn cảm và cảm xúc tí nha) Vừa xuống tới nơi,tôi vội chào:
-chào ông chủ...
-Ha ha ha,con phải nói ta là Ba chứ?
-Ba sao?-tôi giật mình nghĩ trong đầu.
-Nào,nói Ba đi.-Tiểu Ngôn vỗ vai tôi.
-Ơ...
Anh cười tủm.
-Con...con chào ba!!-tôi đỏ mặt tía tai để thốt ra câu nói khó khăn đó.
-Tốt,Tốt...xuống ăn đi con.Liệu mà đi chọn đồ cưới.
-Vâng!-Tiểu Ngôn Bỗng cười tươi hơn.
-Đồ cưới?Anh cưới ai vậy,Tiểu Ngôn?-tôi vội nói thì thầm vào tai Tiểu Ngôn.
Anh cười,khẽ nói:
-Là em,được chưa?
Tôi đơ nặng một hồi,Anh ta dám gọi tôi là em cơ á?
Chúng tôi ăn xong và bắt buộc đi chọn đồ cưới.Ngồi trên xe ô tô sang trọng,tôi nói:
-Tiểu Ngôn,chuyện này là giả đúng không?chúng ta không nên làm mọi việc của những người yêu nhau hay làm.
-Mộc Cảnh,chính em đã đồng ý giúp tôi thực hiện kế hoạch này rồi cơ mà.
-Tôi không có hứa với Anh một cái gì cả.Chúng ta không thể yêu nhau.Dừng xe.
-Được,Anh sẽ dừng.Đến chỗ em và Anh Cần đến.
Anh vội xuống xe,mở của xe cho tôi.Tôi bước ra và thốt lên:
-Ôi,một vườn Hoa tuyệt đẹp...
-Mộc Cảnh...
-Hả?-Tôi quay người lại thì thấy Anh đang trong tư thế cầu hôn.
-Anh muốn cầu hôn em.Mộc Cảnh,Anh yêu em và Anh muốn chúng ta đám cưới.
-Tiểu Ngôn,Anh bị sao vậy?Sao lại nói thế?đây không phải thật đúng không?
-Mộc Cảnh,đây là thật.Trái tim Anh đã thuộc về em rồi.Đêm nào Anh cũng mơ về em,càng ngày Anh càng yêu em hơn.Hôm nay Anh đưa em đến đây để nói với em những lời này:ANH YÊU EM!!
-Hức...hức..-tôi bắt đầu khóc..
-Mộc Cảnh,Anh biết...
-Tiểu Ngôn,em đồng ý...-tôi vội bật ôm Tiểu Ngôn mà khóc nức nở.
Tiểu Ngôn nở nụ cười tươi rơi rới như ánh mặt trời,anh ôm chặt tôi,nước mắt Anh cũng rơi xuống vì hạnh phúc:
-Mộc Cảnh,cảm ơn em.Hôm nay Anh là người may mắn nhất thế gian.cảm ơn em vì tất cả....
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… (Đọc chậm thui,nhớ phải có chút diễn cảm và cảm xúc tí nha) Vừa xuống tới nơi,tôi vội chào:-chào ông chủ...-Ha ha ha,con phải nói ta là Ba chứ?-Ba sao?-tôi giật mình nghĩ trong đầu.-Nào,nói Ba đi.-Tiểu Ngôn vỗ vai tôi.-Ơ...Anh cười tủm.-Con...con chào ba!!-tôi đỏ mặt tía tai để thốt ra câu nói khó khăn đó.-Tốt,Tốt...xuống ăn đi con.Liệu mà đi chọn đồ cưới.-Vâng!-Tiểu Ngôn Bỗng cười tươi hơn.-Đồ cưới?Anh cưới ai vậy,Tiểu Ngôn?-tôi vội nói thì thầm vào tai Tiểu Ngôn.Anh cười,khẽ nói:-Là em,được chưa?Tôi đơ nặng một hồi,Anh ta dám gọi tôi là em cơ á?Chúng tôi ăn xong và bắt buộc đi chọn đồ cưới.Ngồi trên xe ô tô sang trọng,tôi nói:-Tiểu Ngôn,chuyện này là giả đúng không?chúng ta không nên làm mọi việc của những người yêu nhau hay làm.-Mộc Cảnh,chính em đã đồng ý giúp tôi thực hiện kế hoạch này rồi cơ mà.-Tôi không có hứa với Anh một cái gì cả.Chúng ta không thể yêu nhau.Dừng xe.-Được,Anh sẽ dừng.Đến chỗ em và Anh Cần đến.Anh vội xuống xe,mở của xe cho tôi.Tôi bước ra và thốt lên:-Ôi,một vườn Hoa tuyệt đẹp...-Mộc Cảnh...-Hả?-Tôi quay người lại thì thấy Anh đang trong tư thế cầu hôn.-Anh muốn cầu hôn em.Mộc Cảnh,Anh yêu em và Anh muốn chúng ta đám cưới.-Tiểu Ngôn,Anh bị sao vậy?Sao lại nói thế?đây không phải thật đúng không?-Mộc Cảnh,đây là thật.Trái tim Anh đã thuộc về em rồi.Đêm nào Anh cũng mơ về em,càng ngày Anh càng yêu em hơn.Hôm nay Anh đưa em đến đây để nói với em những lời này:ANH YÊU EM!!-Hức...hức..-tôi bắt đầu khóc..-Mộc Cảnh,Anh biết...-Tiểu Ngôn,em đồng ý...-tôi vội bật ôm Tiểu Ngôn mà khóc nức nở.Tiểu Ngôn nở nụ cười tươi rơi rới như ánh mặt trời,anh ôm chặt tôi,nước mắt Anh cũng rơi xuống vì hạnh phúc:-Mộc Cảnh,cảm ơn em.Hôm nay Anh là người may mắn nhất thế gian.cảm ơn em vì tất cả....