-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi…
Chương 8: Xích mích....hazzz?
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… Sau khi chọn đồ cưới cùng nhau xong,hai chúng tôi trở về nhà.Vừa bước vào phủ nhà họ Vương thì thấy một người con trai mặc chiếc áo màu đen quay lại.Ồ,đẹp trai quá.Hình như người này có chút giống với Tiểu Ngôn.-Anh,người này là ai?(người mặc áo đen)-Ah,là vợ sắp cưới của anh.-Tiểu Ngôn bấu vai tôi nói.Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra,vội nói thầm vào tai ảnh:-Tiểu Ngôn,Anh quen người này à?-Ah.lại quên giới thiệu rồi.Mộc Cảnh,đây là em trai của anh,Minh Bạch.Nào,Minh Bạch,mau chào chị dâu.-Tiểu Ngôn áy náy nói với tôi và Minh Bạch.Hai chúng tôi bắt tay nhau để chào.Khi nắm tay em ấy rồi,tôi cảm nhận được sự căm ghét của em ấy dành cho tôi dù mặt em vẫn cười và mồm vẫn nói chị dâu.Đau quá,tôi vội rút tay lại.Tiểu Ngôn nhìn tôi với vẻ Hoài nghi....
Sau khi chọn đồ cưới cùng nhau xong,hai chúng tôi trở về nhà.
Vừa bước vào phủ nhà họ Vương thì thấy một người con trai mặc chiếc áo màu đen quay lại.Ồ,đẹp trai quá.Hình như người này có chút giống với Tiểu Ngôn.
-Anh,người này là ai?(người mặc áo đen)
-Ah,là vợ sắp cưới của anh.-Tiểu Ngôn bấu vai tôi nói.
Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra,vội nói thầm vào tai ảnh:
-Tiểu Ngôn,Anh quen người này à?
-Ah.lại quên giới thiệu rồi.Mộc Cảnh,đây là em trai của anh,Minh Bạch.Nào,Minh Bạch,mau chào chị dâu.-Tiểu Ngôn áy náy nói với tôi và Minh Bạch.Hai chúng tôi bắt tay nhau để chào.Khi nắm tay em ấy rồi,tôi cảm nhận được sự căm ghét của em ấy dành cho tôi dù mặt em vẫn cười và mồm vẫn nói chị dâu.Đau quá,tôi vội rút tay lại.Tiểu Ngôn nhìn tôi với vẻ Hoài nghi....
Mộc Cảnh Ngốc Nghếch, Lại Đây Anh Ôm Cái Nào!!!Tác giả: Hoa Tử Mẫu-Oáp! Trời sáng rồi-tôi thức dậy trong buổi sáng ban mai nắng ấm,những tia nắng mỏng manh chiếu vào căn phàng tồi tàn nơi tôi nằm.Tôi bật dậy,vui vẻ xuống nhà.Bỗng nghe thấy tiếng cha đang nói chuyện với người đàn ông lạ mặt: -Thủ tục đã hoàn tất.Đây,tiền của ông.Ngày mai hãy đưa con bé tới nhà họ Vương. -Vâng,mong sao con bé thích nghi với họ. -Hahaha,Mộc Cảnh nhà ông từ nay thoát kiếp nhá!Thôi,tôi về đây. -Không,không...mình bị bán sao?Chuyện này không thể như thế được -tôi hốt hoảng khi nghe xong cuộc nói chuyện của cha tôi và người lạ mặt kia.Tôi vội chạy lên phòng,khoá cửa thật chặt,tôi ngồi xụp xuống mà nước mắt cứ lã chã rơi... -Mộc Cảnh!Mở cửa cho cha! -Không,con không mở đâu!Con biết ba sẽ bán con cho người khác. -...Cha xin lỗi, Mộc Cảnh.Cha nghĩ làm như thế sẽ khiến con sung sướng hơn. -Tại sao cha không nghĩ tới tâm trạng của con? Con không muốn như thế!-tôi gào lên đau đớn,nước mắt cứ chảy dài trên khuôn mặt đau thương. -Cha xin lỗi,xin hãy thứ lỗi cho cha-cha tôi nói rồi… Sau khi chọn đồ cưới cùng nhau xong,hai chúng tôi trở về nhà.Vừa bước vào phủ nhà họ Vương thì thấy một người con trai mặc chiếc áo màu đen quay lại.Ồ,đẹp trai quá.Hình như người này có chút giống với Tiểu Ngôn.-Anh,người này là ai?(người mặc áo đen)-Ah,là vợ sắp cưới của anh.-Tiểu Ngôn bấu vai tôi nói.Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra,vội nói thầm vào tai ảnh:-Tiểu Ngôn,Anh quen người này à?-Ah.lại quên giới thiệu rồi.Mộc Cảnh,đây là em trai của anh,Minh Bạch.Nào,Minh Bạch,mau chào chị dâu.-Tiểu Ngôn áy náy nói với tôi và Minh Bạch.Hai chúng tôi bắt tay nhau để chào.Khi nắm tay em ấy rồi,tôi cảm nhận được sự căm ghét của em ấy dành cho tôi dù mặt em vẫn cười và mồm vẫn nói chị dâu.Đau quá,tôi vội rút tay lại.Tiểu Ngôn nhìn tôi với vẻ Hoài nghi....