Cha sứ uy nghiêm đứng trên bục nhìn xuống chúng tôi, cất giọng dõng dạc: - Kiều Vi con có đồng ý làm vợ Lý Viện, mỗi ngày ra ngoài kiếm tiền, về nhà bưng trà rửa chân, nấu cơm quét nhà, giặt đồ rửa bát đều không một lời oán trách hay không? Tôi đen mặt. Bà đây đi lấy chồng, không phải đi tranh slot làm người hầu free vô thời hạn có được không? Liếc sang bộ mặt đắc ý đang đứng bên cạnh, tôi đanh thép trả lời: - Con không đồng ý. Ngày lập tức, mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Trong nháy mắt, người nào đó bên cạnh mặt đã xanh như lá chuối, sống chết ôm lấy chân tôi van xin: -Vợ ơi đừng mà. Anh làm…anh làm hết cho em... Rồi như cảm thấy chưa đủ, anh phi như bay xuống khán đài vớ lấy cái dao cắt bánh, gào lên: - Nếu hôm nay em không đồng ý, anh....anh liền chết ngay cho em xem. Anh có làm ma c*̃ng phải bám lấy em, cả đời không để em lấy thằng khác. Quan khách và họ hàng hai bên trợn ngược mắt nhìn chúng tôi đầy ái ngại.…
Chương 14
Thế Giới Bự Của TôiTác giả: SapharisyCha sứ uy nghiêm đứng trên bục nhìn xuống chúng tôi, cất giọng dõng dạc: - Kiều Vi con có đồng ý làm vợ Lý Viện, mỗi ngày ra ngoài kiếm tiền, về nhà bưng trà rửa chân, nấu cơm quét nhà, giặt đồ rửa bát đều không một lời oán trách hay không? Tôi đen mặt. Bà đây đi lấy chồng, không phải đi tranh slot làm người hầu free vô thời hạn có được không? Liếc sang bộ mặt đắc ý đang đứng bên cạnh, tôi đanh thép trả lời: - Con không đồng ý. Ngày lập tức, mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Trong nháy mắt, người nào đó bên cạnh mặt đã xanh như lá chuối, sống chết ôm lấy chân tôi van xin: -Vợ ơi đừng mà. Anh làm…anh làm hết cho em... Rồi như cảm thấy chưa đủ, anh phi như bay xuống khán đài vớ lấy cái dao cắt bánh, gào lên: - Nếu hôm nay em không đồng ý, anh....anh liền chết ngay cho em xem. Anh có làm ma c*̃ng phải bám lấy em, cả đời không để em lấy thằng khác. Quan khách và họ hàng hai bên trợn ngược mắt nhìn chúng tôi đầy ái ngại.… Một hôm, không biết bằng cách nào, Bốp già lôi đống ảnh kỷ niệm hồi trung học c*̉a tôi ẩn sâu dưới đám bụi dày ra xem. Phải nói tôi đã cất công giấu kỹ chúng đến mức nào, chỉ sợ anh nhìn thấy, hạnh phúc gia đình tôi sẽ tan vỡ. (T^T)Nguyên nhân c*̃ng bởi vì hồi ấy tôi như con chẫu chàng chân tay bằng cái que, điện nước vô c*̀ng thiếu thốn, quần áo đầu tóc quê một c*̣c, nhất là cái bản mặt ngu si khó ngửi khiến ngay cả tôi c*̃ng phải rùng mình. Tôi còn tưởng với ngoại hình kinh dị cộng với cái tính c*̣c súc (theo như tôi nghĩ, còn bạn bè nhận xét là hào sảng) thì kết c*̣c c*̃ng chỉ có một: tôi sẽ chết già trong cô độc.Bốp già ngồi trầm tư nghiên cứu từng bức ảnh trước con mắt đau khổ c*̉a tôi. Cuối c*̀ng, anh ngẩng đầu, hỏi một câu ngoài dự kiến c*̉a tôi:- Thời trung học c*̉a em thế nào?-.....c*̃ng bình thường, không có gì đáng nói.- Hửm?Tôi giật mình nhận ra mình đang múa rìu qua mắt thợ. Mỗi lần nói dối tôi đều c*̣p mắt xuống, giọng khang khác. Đáng ghét.- Chỉ là.....bị ghẻ lạnh chút thôi. Anh c*̃ng biết tính em rồi đấy....Tôi còn chưa nói xong, anh đã lao qua ôm lấy tôi thật chặt rồi hôn tới tấp lên mặt tôi như một con chó lớn mừng rỡ khi được sủng ái.- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh nên xuất hiện sớm hơn, bảo vệ em khỏi đám động vật não tàn kia.
Một hôm, không biết bằng cách nào, Bốp già lôi đống ảnh kỷ niệm hồi trung học c*̉a tôi ẩn sâu dưới đám bụi dày ra xem. Phải nói tôi đã cất công giấu kỹ chúng đến mức nào, chỉ sợ anh nhìn thấy, hạnh phúc gia đình tôi sẽ tan vỡ. (T^T)
Nguyên nhân c*̃ng bởi vì hồi ấy tôi như con chẫu chàng chân tay bằng cái que, điện nước vô c*̀ng thiếu thốn, quần áo đầu tóc quê một c*̣c, nhất là cái bản mặt ngu si khó ngửi khiến ngay cả tôi c*̃ng phải rùng mình. Tôi còn tưởng với ngoại hình kinh dị cộng với cái tính c*̣c súc (theo như tôi nghĩ, còn bạn bè nhận xét là hào sảng) thì kết c*̣c c*̃ng chỉ có một: tôi sẽ chết già trong cô độc.
Bốp già ngồi trầm tư nghiên cứu từng bức ảnh trước con mắt đau khổ c*̉a tôi. Cuối c*̀ng, anh ngẩng đầu, hỏi một câu ngoài dự kiến c*̉a tôi:
- Thời trung học c*̉a em thế nào?
-.....c*̃ng bình thường, không có gì đáng nói.
- Hửm?
Tôi giật mình nhận ra mình đang múa rìu qua mắt thợ. Mỗi lần nói dối tôi đều c*̣p mắt xuống, giọng khang khác. Đáng ghét.
- Chỉ là.....bị ghẻ lạnh chút thôi. Anh c*̃ng biết tính em rồi đấy....
Tôi còn chưa nói xong, anh đã lao qua ôm lấy tôi thật chặt rồi hôn tới tấp lên mặt tôi như một con chó lớn mừng rỡ khi được sủng ái.
- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh nên xuất hiện sớm hơn, bảo vệ em khỏi đám động vật não tàn kia.
Thế Giới Bự Của TôiTác giả: SapharisyCha sứ uy nghiêm đứng trên bục nhìn xuống chúng tôi, cất giọng dõng dạc: - Kiều Vi con có đồng ý làm vợ Lý Viện, mỗi ngày ra ngoài kiếm tiền, về nhà bưng trà rửa chân, nấu cơm quét nhà, giặt đồ rửa bát đều không một lời oán trách hay không? Tôi đen mặt. Bà đây đi lấy chồng, không phải đi tranh slot làm người hầu free vô thời hạn có được không? Liếc sang bộ mặt đắc ý đang đứng bên cạnh, tôi đanh thép trả lời: - Con không đồng ý. Ngày lập tức, mấy trăm cặp mắt đổ dồn về phía tôi. Trong nháy mắt, người nào đó bên cạnh mặt đã xanh như lá chuối, sống chết ôm lấy chân tôi van xin: -Vợ ơi đừng mà. Anh làm…anh làm hết cho em... Rồi như cảm thấy chưa đủ, anh phi như bay xuống khán đài vớ lấy cái dao cắt bánh, gào lên: - Nếu hôm nay em không đồng ý, anh....anh liền chết ngay cho em xem. Anh có làm ma c*̃ng phải bám lấy em, cả đời không để em lấy thằng khác. Quan khách và họ hàng hai bên trợn ngược mắt nhìn chúng tôi đầy ái ngại.… Một hôm, không biết bằng cách nào, Bốp già lôi đống ảnh kỷ niệm hồi trung học c*̉a tôi ẩn sâu dưới đám bụi dày ra xem. Phải nói tôi đã cất công giấu kỹ chúng đến mức nào, chỉ sợ anh nhìn thấy, hạnh phúc gia đình tôi sẽ tan vỡ. (T^T)Nguyên nhân c*̃ng bởi vì hồi ấy tôi như con chẫu chàng chân tay bằng cái que, điện nước vô c*̀ng thiếu thốn, quần áo đầu tóc quê một c*̣c, nhất là cái bản mặt ngu si khó ngửi khiến ngay cả tôi c*̃ng phải rùng mình. Tôi còn tưởng với ngoại hình kinh dị cộng với cái tính c*̣c súc (theo như tôi nghĩ, còn bạn bè nhận xét là hào sảng) thì kết c*̣c c*̃ng chỉ có một: tôi sẽ chết già trong cô độc.Bốp già ngồi trầm tư nghiên cứu từng bức ảnh trước con mắt đau khổ c*̉a tôi. Cuối c*̀ng, anh ngẩng đầu, hỏi một câu ngoài dự kiến c*̉a tôi:- Thời trung học c*̉a em thế nào?-.....c*̃ng bình thường, không có gì đáng nói.- Hửm?Tôi giật mình nhận ra mình đang múa rìu qua mắt thợ. Mỗi lần nói dối tôi đều c*̣p mắt xuống, giọng khang khác. Đáng ghét.- Chỉ là.....bị ghẻ lạnh chút thôi. Anh c*̃ng biết tính em rồi đấy....Tôi còn chưa nói xong, anh đã lao qua ôm lấy tôi thật chặt rồi hôn tới tấp lên mặt tôi như một con chó lớn mừng rỡ khi được sủng ái.- Anh xin lỗi. Lẽ ra anh nên xuất hiện sớm hơn, bảo vệ em khỏi đám động vật não tàn kia.