CHƯƠNG 1 Đường. Mùa thu rất lạnh rất lạnh. Trên con đường ở một thị trấn nhỏ đi thông kinh thành, một đoàn người đón dâu đội ngũ lan tràn vài trăm người, hiên ngang bước đi làm không khí nóng lên, đoàn người tranh cãi ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng ở bốn phía. Người ngồi trong kiệu không khóc, điều này làm cho kiệu phu đằng trước cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ rõ ràng hiểu được nữ tử trong kiệu này xinh đẹp như một thiên tiên, tương lai chính là thiếp của thủ phủ kinh thành, kinh thương Đoàn gia. Từ một nơi xa như thế này đến kinh thành, chẳng lẽ nàng tuyệt không khổ sở sao? Hay đơn giản chỉ là một tiểu thiếp, cũng khiến cho người trong kiệu cảm thấy hài lòng? Chiêng trống vang trời, cuối cùng tới rồi kinh thành náo nhiệt, người trong kiệu vẫn là bất truyền tiếng khóc, ngay cả một tia tiếng vang đều không có, điều này làm cho các kiệu phu không khỏi cảm thấy sợ hãi: chẳng lẽ tân nương trong kiệu không thấy? Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, bọn họ một tấc cũng chưa từng rời…
Chương 75
Nam ThiếpTác giả: Tử VuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Đường. Mùa thu rất lạnh rất lạnh. Trên con đường ở một thị trấn nhỏ đi thông kinh thành, một đoàn người đón dâu đội ngũ lan tràn vài trăm người, hiên ngang bước đi làm không khí nóng lên, đoàn người tranh cãi ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng ở bốn phía. Người ngồi trong kiệu không khóc, điều này làm cho kiệu phu đằng trước cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ rõ ràng hiểu được nữ tử trong kiệu này xinh đẹp như một thiên tiên, tương lai chính là thiếp của thủ phủ kinh thành, kinh thương Đoàn gia. Từ một nơi xa như thế này đến kinh thành, chẳng lẽ nàng tuyệt không khổ sở sao? Hay đơn giản chỉ là một tiểu thiếp, cũng khiến cho người trong kiệu cảm thấy hài lòng? Chiêng trống vang trời, cuối cùng tới rồi kinh thành náo nhiệt, người trong kiệu vẫn là bất truyền tiếng khóc, ngay cả một tia tiếng vang đều không có, điều này làm cho các kiệu phu không khỏi cảm thấy sợ hãi: chẳng lẽ tân nương trong kiệu không thấy? Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, bọn họ một tấc cũng chưa từng rời… Đoàn Thăng vào trong phòng, đóng cửa, thật to thở hổn hển một hơi.Sau này nên làm cái gì bây giờ? Giả vờ như không có việc gì…cứ tiếp tục cuộc sống như vậy?Hắn lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này. Bằng không hắn sẽ điên mất.Cửa phòng lập tức lại bị đẩy ra, Trữ Ngự Diệp l* m*ng xông vào, liền nhìn thấy ngay Đoàn Thăng. Đột nhiên bốn mắt giao nhau làm cho hai người đều một trận xấu hổ.Đoàn Thăng dời đi tầm mắt …Cứ như vậy không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn khi cả hai cùng im lặng.Trữ Ngự Diệp cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải ngơ ngác như vậy mà đứng nhìn Đoàn Thăng.Trong một thời gian ngắn ngủn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thái độ của Đoàn Thăng làm cho Trữ Ngự Diệp giật mình không thôi. Hắn bây giờ một câu cũng chưa nói.Y chỉ cảm thấy…Đoàn Thăng hiện tại mới chính là hắn… cảm giác rất chân thật… Còn Du Hương thì sao? Thiếu gia thì sao? Bọn họ cũng sẽ không đến ngăn trở? Rốt cuộc sao lại thế này…Đoàn Thăng nhìn thấy Trữ Ngự Diệp ngốc lăng, từ từ thở dài.Thật là ngốc nghếch gì đâu…Đoàn Thăng xoay người.” Ta muốn ngủ, không có việc gì ngươi đi ra ngoài cho.” Có một số việc… chính mình còn phải suy nghĩ thêm…Phía sau, tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng vang lên, Đoàn Thăng thở dài một hơi.” Thăng…” Một tiếng gọi trầm thấp phá vỡ trầm mặc. Trữ Ngự Diệp ngây ngốc đã đứng ở phía sau Đoàn Thăng.Đoàn Thăng không có phản ứng, cho nên Trữ Ngự Diệp cũng đánh bạo mà tiếp tục hành động.Khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào y phục Đoàn Thăng, Đoàn Thăng đột nhiên hơi rụt người một chút, cúi đầu. Cái loại biểu tình này… xem như đáp ứng rồi sao?Trữ Ngự Diệp khó được bình tĩnh, mở ra quần áo trên người Đoàn Thăng.Một nụ hôn đặt vào cảnh bộ trắng nõn kia, rồi từ từ di chuyển xuống. Trữ Ngự Diệp thậm chí có thể cảm nhận được chấn động rất nhỏ của Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp nỗ lực duy trì khiêu khích, tự chủ một cách cực kỳ yếu đuối.*************P/S: *Cảnh báo chương sau sẽ có H.*Truyện chỉ có 79 chương thui.*Nếu hem có gì thay đổi thì trong ngày hôm nay sẽ hoàn (chưa có phiên ngoại – siêng sẽ deit, còn hem thì…)
Đoàn Thăng vào trong phòng, đóng cửa, thật to thở hổn hển một hơi.
Sau này nên làm cái gì bây giờ? Giả vờ như không có việc gì…cứ tiếp tục cuộc sống như vậy?
Hắn lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này. Bằng không hắn sẽ điên mất.
Cửa phòng lập tức lại bị đẩy ra, Trữ Ngự Diệp l* m*ng xông vào, liền nhìn thấy ngay Đoàn Thăng. Đột nhiên bốn mắt giao nhau làm cho hai người đều một trận xấu hổ.
Đoàn Thăng dời đi tầm mắt …Cứ như vậy không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn khi cả hai cùng im lặng.
Trữ Ngự Diệp cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải ngơ ngác như vậy mà đứng nhìn Đoàn Thăng.
Trong một thời gian ngắn ngủn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thái độ của Đoàn Thăng làm cho Trữ Ngự Diệp giật mình không thôi. Hắn bây giờ một câu cũng chưa nói.
Y chỉ cảm thấy…Đoàn Thăng hiện tại mới chính là hắn… cảm giác rất chân thật… Còn Du Hương thì sao? Thiếu gia thì sao? Bọn họ cũng sẽ không đến ngăn trở? Rốt cuộc sao lại thế này…
Đoàn Thăng nhìn thấy Trữ Ngự Diệp ngốc lăng, từ từ thở dài.
Thật là ngốc nghếch gì đâu…
Đoàn Thăng xoay người.” Ta muốn ngủ, không có việc gì ngươi đi ra ngoài cho.” Có một số việc… chính mình còn phải suy nghĩ thêm…
Phía sau, tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng vang lên, Đoàn Thăng thở dài một hơi.
” Thăng…” Một tiếng gọi trầm thấp phá vỡ trầm mặc. Trữ Ngự Diệp ngây ngốc đã đứng ở phía sau Đoàn Thăng.
Đoàn Thăng không có phản ứng, cho nên Trữ Ngự Diệp cũng đánh bạo mà tiếp tục hành động.
Khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào y phục Đoàn Thăng, Đoàn Thăng đột nhiên hơi rụt người một chút, cúi đầu. Cái loại biểu tình này… xem như đáp ứng rồi sao?
Trữ Ngự Diệp khó được bình tĩnh, mở ra quần áo trên người Đoàn Thăng.
Một nụ hôn đặt vào cảnh bộ trắng nõn kia, rồi từ từ di chuyển xuống. Trữ Ngự Diệp thậm chí có thể cảm nhận được chấn động rất nhỏ của Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp nỗ lực duy trì khiêu khích, tự chủ một cách cực kỳ yếu đuối.
*************
P/S: *Cảnh báo chương sau sẽ có H.
*Truyện chỉ có 79 chương thui.
*Nếu hem có gì thay đổi thì trong ngày hôm nay sẽ hoàn (chưa có phiên ngoại – siêng sẽ deit, còn hem thì…)
Nam ThiếpTác giả: Tử VuTruyện Cổ Đại, Truyện Đam MỹCHƯƠNG 1 Đường. Mùa thu rất lạnh rất lạnh. Trên con đường ở một thị trấn nhỏ đi thông kinh thành, một đoàn người đón dâu đội ngũ lan tràn vài trăm người, hiên ngang bước đi làm không khí nóng lên, đoàn người tranh cãi ầm ĩ phá tan bầu không khí im lặng ở bốn phía. Người ngồi trong kiệu không khóc, điều này làm cho kiệu phu đằng trước cảm thấy ngoài ý muốn. Bọn họ rõ ràng hiểu được nữ tử trong kiệu này xinh đẹp như một thiên tiên, tương lai chính là thiếp của thủ phủ kinh thành, kinh thương Đoàn gia. Từ một nơi xa như thế này đến kinh thành, chẳng lẽ nàng tuyệt không khổ sở sao? Hay đơn giản chỉ là một tiểu thiếp, cũng khiến cho người trong kiệu cảm thấy hài lòng? Chiêng trống vang trời, cuối cùng tới rồi kinh thành náo nhiệt, người trong kiệu vẫn là bất truyền tiếng khóc, ngay cả một tia tiếng vang đều không có, điều này làm cho các kiệu phu không khỏi cảm thấy sợ hãi: chẳng lẽ tân nương trong kiệu không thấy? Đương nhiên điều này chỉ là suy đoán, bọn họ một tấc cũng chưa từng rời… Đoàn Thăng vào trong phòng, đóng cửa, thật to thở hổn hển một hơi.Sau này nên làm cái gì bây giờ? Giả vờ như không có việc gì…cứ tiếp tục cuộc sống như vậy?Hắn lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này. Bằng không hắn sẽ điên mất.Cửa phòng lập tức lại bị đẩy ra, Trữ Ngự Diệp l* m*ng xông vào, liền nhìn thấy ngay Đoàn Thăng. Đột nhiên bốn mắt giao nhau làm cho hai người đều một trận xấu hổ.Đoàn Thăng dời đi tầm mắt …Cứ như vậy không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn khi cả hai cùng im lặng.Trữ Ngự Diệp cũng không biết nên nói cái gì cho tốt, đành phải ngơ ngác như vậy mà đứng nhìn Đoàn Thăng.Trong một thời gian ngắn ngủn đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, thái độ của Đoàn Thăng làm cho Trữ Ngự Diệp giật mình không thôi. Hắn bây giờ một câu cũng chưa nói.Y chỉ cảm thấy…Đoàn Thăng hiện tại mới chính là hắn… cảm giác rất chân thật… Còn Du Hương thì sao? Thiếu gia thì sao? Bọn họ cũng sẽ không đến ngăn trở? Rốt cuộc sao lại thế này…Đoàn Thăng nhìn thấy Trữ Ngự Diệp ngốc lăng, từ từ thở dài.Thật là ngốc nghếch gì đâu…Đoàn Thăng xoay người.” Ta muốn ngủ, không có việc gì ngươi đi ra ngoài cho.” Có một số việc… chính mình còn phải suy nghĩ thêm…Phía sau, tiếng cửa đóng lại nhẹ nhàng vang lên, Đoàn Thăng thở dài một hơi.” Thăng…” Một tiếng gọi trầm thấp phá vỡ trầm mặc. Trữ Ngự Diệp ngây ngốc đã đứng ở phía sau Đoàn Thăng.Đoàn Thăng không có phản ứng, cho nên Trữ Ngự Diệp cũng đánh bạo mà tiếp tục hành động.Khi ngón tay nhẹ nhàng chạm vào y phục Đoàn Thăng, Đoàn Thăng đột nhiên hơi rụt người một chút, cúi đầu. Cái loại biểu tình này… xem như đáp ứng rồi sao?Trữ Ngự Diệp khó được bình tĩnh, mở ra quần áo trên người Đoàn Thăng.Một nụ hôn đặt vào cảnh bộ trắng nõn kia, rồi từ từ di chuyển xuống. Trữ Ngự Diệp thậm chí có thể cảm nhận được chấn động rất nhỏ của Đoàn Thăng, Trữ Ngự Diệp nỗ lực duy trì khiêu khích, tự chủ một cách cực kỳ yếu đuối.*************P/S: *Cảnh báo chương sau sẽ có H.*Truyện chỉ có 79 chương thui.*Nếu hem có gì thay đổi thì trong ngày hôm nay sẽ hoàn (chưa có phiên ngoại – siêng sẽ deit, còn hem thì…)