Tác giả:

Đối với Vương Khả Ngân, lý tưởng sống chính là tiền. Tình yêu à? Có bán đi mà ăn được không? - ------------------------------------------- Vương Khả Ngân ngồi ở trên giường, mắt trợn to, khoé miệng giật giật. - Cái gì? Xem mắt? Mẹ Vương ngồi ở trên ghế, đối diện con gái, trước sự ngạc nhiên của cô, bà vẫn hí hửng khoa tay. - Cần gì ngạc nhiên vậy, ở đây chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì. Vương Khả Ngân còn chưa thôi kích động, túm lấy cánh tay lão mẹ mà bấu vào. Tưởng như bà vẫn còn hoang tưởng, cô nhấn mạnh. - Mẹ à, tỉnh lại đi. Đối phương là đàn ông, là đàn ông đấy! Mẹ Vương cốc vào đầu cô một cái rõ đau. - Bố mày, nó không phải đàn ông thì là đàn bà hử? Mẹ Vương lại nhe răng cười: - Mà người ta cũng đâu có kì thị nhà mình nghèo, bà thông gia bên đó là bạn ngày nhỏ của mẹ đấy. Vương Khả Ngân bị một câu bà thông gia của mẹ Vương làm cho đầu óc choáng váng, trong thần kinh đại não nổ ong ong. - Chuyện này làm sao được, con còn đang đi học mà! Mẹ Vương vỗ đầu cô một cái. -…

Chương 13: Hụt hẫng

Em Là Của Chính TôiTác giả: Tuyết HạĐối với Vương Khả Ngân, lý tưởng sống chính là tiền. Tình yêu à? Có bán đi mà ăn được không? - ------------------------------------------- Vương Khả Ngân ngồi ở trên giường, mắt trợn to, khoé miệng giật giật. - Cái gì? Xem mắt? Mẹ Vương ngồi ở trên ghế, đối diện con gái, trước sự ngạc nhiên của cô, bà vẫn hí hửng khoa tay. - Cần gì ngạc nhiên vậy, ở đây chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì. Vương Khả Ngân còn chưa thôi kích động, túm lấy cánh tay lão mẹ mà bấu vào. Tưởng như bà vẫn còn hoang tưởng, cô nhấn mạnh. - Mẹ à, tỉnh lại đi. Đối phương là đàn ông, là đàn ông đấy! Mẹ Vương cốc vào đầu cô một cái rõ đau. - Bố mày, nó không phải đàn ông thì là đàn bà hử? Mẹ Vương lại nhe răng cười: - Mà người ta cũng đâu có kì thị nhà mình nghèo, bà thông gia bên đó là bạn ngày nhỏ của mẹ đấy. Vương Khả Ngân bị một câu bà thông gia của mẹ Vương làm cho đầu óc choáng váng, trong thần kinh đại não nổ ong ong. - Chuyện này làm sao được, con còn đang đi học mà! Mẹ Vương vỗ đầu cô một cái. -… Cuộc điện thoại này là của Trương Tiểu Đào, thư kí hiện tại của hắn. Vương Dịch Phong nghe tới đó vội vã trả lời.- Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.Vương Dịch Phong quay đầu nhìn Khả Ngân, vội vàng dặn dò.- Tôi có việc phải đi trước rồi, lát nữa cô tự bắt xe về nhé.Vương Dịch Phong nói một câu, cũng không xem Khả Ngân như thế nào liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.Khả Ngân quay đầu nhìn theo, bóng lưng Vương Dịch Phong đang xa dần, lẫn vào trong đám người đông đúc trong trung tâm thương mại. Cuộc điện thoại vừa rồi, tất cả cô đều nghe thấy.Đến cuối cùng, đối với Vương Dịch Phong, cô cũng chẳng là gì so với Hoàng Thiên Ân. Chỉ với một cuộc điện thoại ngắn ngủi, hắn sẵn sàng bỏ rơi cô để đến bên người con gái ấy. Cũng như vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Dịch Phong, chỉ dành cho một mình Hoàng Thiên Ân, mà chẳng bao giờ thuộc về cô.Khả Ngân ngẩn người nhìn theo bóng lưng Vương Dịch Phong, đứng giữa nơi đông người, lại thấy mình thật lạc lõng. Bóng lưng người đàn ông ấy càng lúc càng xa dần, muốn giơ tay ra níu lấy nhưng lại chỉ chạm vào hư không.Rất muốn chạy tới cạnh hắn, níu lấy tay áo hắn, nói một tiếng đừng đi, nhưng bước chân lại vô lực không thể nhúc nhích. Bởi vì so với người con gái mà hắn thực sự yêu, cô lấy tư cách gì mà giữ hắn ở lại?Đặt tay lên lồng ngực mình, cô chợt thấy nó trống trải. Hốc mắt không cay, tim cũng không hề đau đớn, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó mang tên hụt hẫng thôi!

Cuộc điện thoại này là của Trương Tiểu Đào, thư kí hiện tại của hắn. Vương Dịch Phong nghe tới đó vội vã trả lời.

- Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.

Vương Dịch Phong quay đầu nhìn Khả Ngân, vội vàng dặn dò.

- Tôi có việc phải đi trước rồi, lát nữa cô tự bắt xe về nhé.

Vương Dịch Phong nói một câu, cũng không xem Khả Ngân như thế nào liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.

Khả Ngân quay đầu nhìn theo, bóng lưng Vương Dịch Phong đang xa dần, lẫn vào trong đám người đông đúc trong trung tâm thương mại. Cuộc điện thoại vừa rồi, tất cả cô đều nghe thấy.

Đến cuối cùng, đối với Vương Dịch Phong, cô cũng chẳng là gì so với Hoàng Thiên Ân. Chỉ với một cuộc điện thoại ngắn ngủi, hắn sẵn sàng bỏ rơi cô để đến bên người con gái ấy. Cũng như vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Dịch Phong, chỉ dành cho một mình Hoàng Thiên Ân, mà chẳng bao giờ thuộc về cô.

Khả Ngân ngẩn người nhìn theo bóng lưng Vương Dịch Phong, đứng giữa nơi đông người, lại thấy mình thật lạc lõng. Bóng lưng người đàn ông ấy càng lúc càng xa dần, muốn giơ tay ra níu lấy nhưng lại chỉ chạm vào hư không.

Rất muốn chạy tới cạnh hắn, níu lấy tay áo hắn, nói một tiếng đừng đi, nhưng bước chân lại vô lực không thể nhúc nhích. Bởi vì so với người con gái mà hắn thực sự yêu, cô lấy tư cách gì mà giữ hắn ở lại?

Đặt tay lên lồng ngực mình, cô chợt thấy nó trống trải. Hốc mắt không cay, tim cũng không hề đau đớn, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó mang tên hụt hẫng thôi!

Em Là Của Chính TôiTác giả: Tuyết HạĐối với Vương Khả Ngân, lý tưởng sống chính là tiền. Tình yêu à? Có bán đi mà ăn được không? - ------------------------------------------- Vương Khả Ngân ngồi ở trên giường, mắt trợn to, khoé miệng giật giật. - Cái gì? Xem mắt? Mẹ Vương ngồi ở trên ghế, đối diện con gái, trước sự ngạc nhiên của cô, bà vẫn hí hửng khoa tay. - Cần gì ngạc nhiên vậy, ở đây chuyện này cũng không phải chuyện to tát gì. Vương Khả Ngân còn chưa thôi kích động, túm lấy cánh tay lão mẹ mà bấu vào. Tưởng như bà vẫn còn hoang tưởng, cô nhấn mạnh. - Mẹ à, tỉnh lại đi. Đối phương là đàn ông, là đàn ông đấy! Mẹ Vương cốc vào đầu cô một cái rõ đau. - Bố mày, nó không phải đàn ông thì là đàn bà hử? Mẹ Vương lại nhe răng cười: - Mà người ta cũng đâu có kì thị nhà mình nghèo, bà thông gia bên đó là bạn ngày nhỏ của mẹ đấy. Vương Khả Ngân bị một câu bà thông gia của mẹ Vương làm cho đầu óc choáng váng, trong thần kinh đại não nổ ong ong. - Chuyện này làm sao được, con còn đang đi học mà! Mẹ Vương vỗ đầu cô một cái. -… Cuộc điện thoại này là của Trương Tiểu Đào, thư kí hiện tại của hắn. Vương Dịch Phong nghe tới đó vội vã trả lời.- Được rồi, tôi sẽ tới đó ngay.Vương Dịch Phong quay đầu nhìn Khả Ngân, vội vàng dặn dò.- Tôi có việc phải đi trước rồi, lát nữa cô tự bắt xe về nhé.Vương Dịch Phong nói một câu, cũng không xem Khả Ngân như thế nào liền xoay người nhanh chóng rời khỏi.Khả Ngân quay đầu nhìn theo, bóng lưng Vương Dịch Phong đang xa dần, lẫn vào trong đám người đông đúc trong trung tâm thương mại. Cuộc điện thoại vừa rồi, tất cả cô đều nghe thấy.Đến cuối cùng, đối với Vương Dịch Phong, cô cũng chẳng là gì so với Hoàng Thiên Ân. Chỉ với một cuộc điện thoại ngắn ngủi, hắn sẵn sàng bỏ rơi cô để đến bên người con gái ấy. Cũng như vị trí ghế phụ bên cạnh Vương Dịch Phong, chỉ dành cho một mình Hoàng Thiên Ân, mà chẳng bao giờ thuộc về cô.Khả Ngân ngẩn người nhìn theo bóng lưng Vương Dịch Phong, đứng giữa nơi đông người, lại thấy mình thật lạc lõng. Bóng lưng người đàn ông ấy càng lúc càng xa dần, muốn giơ tay ra níu lấy nhưng lại chỉ chạm vào hư không.Rất muốn chạy tới cạnh hắn, níu lấy tay áo hắn, nói một tiếng đừng đi, nhưng bước chân lại vô lực không thể nhúc nhích. Bởi vì so với người con gái mà hắn thực sự yêu, cô lấy tư cách gì mà giữ hắn ở lại?Đặt tay lên lồng ngực mình, cô chợt thấy nó trống trải. Hốc mắt không cay, tim cũng không hề đau đớn, chỉ là trong lòng có một cảm giác gì đó mang tên hụt hẫng thôi!

Chương 13: Hụt hẫng