Tôi tên Khánh An, một cái tên nghe rất dễ thương phải ko. Tôi năm nay tuổi 17, cái tuổi ko tròn cũng ko méo, và tất nhiên ở cái tuổi này 2 chữ rung động xảy ra là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi có thích một người, vâng đó là một cậu bạn cùng tuổi cùng khối, nhan sắc của tôi cũng chỉ rơi vào cái kiểu dễ nhìn dễ ưa ko đáng nói, chỉ có chiều cao và cái body chuẩn có thể khiến tôi tự hào. Trong khi đó, cậu ấy chính là bạch mã hoàng tử của nữ sinh trong trường, mặt thì đẹp thôi rồi, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý. Ko chỉ thế, học lực của cậu ấy cũng thuộc loại suất sắc, bao giờ cũng đứng đầu khối, trong khi tôi phải học bục mật mới leo lên đc top 10. Cậu ấy hoàn mỹ như thế, tôi lấy tư cách j để mà tỏ tình vs người ta chứ, rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con cóc ghẻ đơn phương ngắm nhìn hoàng tử từ xa mà ko dám đến gần thôi. Tôi thích cậu lắm đấy, chắc cậu ko bao giờ hiểu đc điều đó nhỉ,…Trần Nhật Dương…. ---------------*****------------ Thực ra tôi biết cậu ấy từ khi còn bé…
Chương 8
Crush? Cậu Thích Tớ Á? Tớ Không Tin Đâu!!Tác giả: KillerTôi tên Khánh An, một cái tên nghe rất dễ thương phải ko. Tôi năm nay tuổi 17, cái tuổi ko tròn cũng ko méo, và tất nhiên ở cái tuổi này 2 chữ rung động xảy ra là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi có thích một người, vâng đó là một cậu bạn cùng tuổi cùng khối, nhan sắc của tôi cũng chỉ rơi vào cái kiểu dễ nhìn dễ ưa ko đáng nói, chỉ có chiều cao và cái body chuẩn có thể khiến tôi tự hào. Trong khi đó, cậu ấy chính là bạch mã hoàng tử của nữ sinh trong trường, mặt thì đẹp thôi rồi, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý. Ko chỉ thế, học lực của cậu ấy cũng thuộc loại suất sắc, bao giờ cũng đứng đầu khối, trong khi tôi phải học bục mật mới leo lên đc top 10. Cậu ấy hoàn mỹ như thế, tôi lấy tư cách j để mà tỏ tình vs người ta chứ, rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con cóc ghẻ đơn phương ngắm nhìn hoàng tử từ xa mà ko dám đến gần thôi. Tôi thích cậu lắm đấy, chắc cậu ko bao giờ hiểu đc điều đó nhỉ,…Trần Nhật Dương…. ---------------*****------------ Thực ra tôi biết cậu ấy từ khi còn bé… "Muốn khỏe đẹp thì phải tập thế thao@#$%&..."Cái chuông báo thức chết tiệt kêu inh ỏi làm tôi tỉnh giấc,tôi vươn tay tắt một cách bực dọc...5.00 giờ sáng...Thành phố chìm trong màn sương mờ mờ ảo ảo...Có ai thấy đc rằng đám sương này là một cỗ tâm tư hay ko?Sương vì nhớ người mk thik mà chịu hóa thành sương, sương dạy sớm nhất, muốn ngắm người mk thương sớm nhất, muốn thành sương bao phủ cả thế giới, bao phủ cả người mk yêuThế nhưng mặt trời tàn ác nhẫn tâm làm sương tan chảy...Sương sống chẳng đc bao lâu, cứ mặt trời mọc là lại tan biến vào hư vô, như chưa hề tồn tại...Vậy nên người sương thương chẳng bao giờ biết đến sương...Trớ trêu thay, người sương thương lại là mặt trời...Sương tình nguyện làm sương vì muốn mặt trời nhìn thấy mk đầu tiên... Bất chấp tất cả dù chỉ sống đc trong giây lát...Thế nhưng mặt trời vô tâm hờ hững làm tan chảy sương, vô tâm hờ hững g**t ch*t sương...Mặt trời liệu có biết đến sương, biết sương yêu Mặt Trời ntn?Nếu tôi là sương thì cậu chính là Mặt Trời... Có lẽ là như vậy...__________________________________________*****_____________________Tôi mở cửa rèm phòng, bầu trời vẫn còn chập chững sáng...Tôi nhìn về phía Đông, một góc 80°, nơi có mặt trời, nơi có nhà cậu ấy...Căn nhà vẫn tối đèn...Liệu cậu có biết một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu...Tôi mặc quần áo đi chạy bộ.____________________________________________________________________________Vừa ra đến cổng, tôi liền gặp crush...Trong mắt chúng tôi tràn ngập sự kinh hỉ ko thôi...Crush à, cậu là một bóng ma hay sao?Bóng ma luôn suất hiện bất thình lình trong bất cứ giây phút nào trong cuộc đời tớ, một bóng ma ken lỏi trong tim tớ, một bóng ma ám ảnh tớ hằng phút hằng giây...- Khánh An cũng tập thể dục à?- cậu lại cười vs tôi, nụ cười làm tan chảy sương sớm-Ừm...-Tôi cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng. Bệnh tình của tôi ngày càng phát triển tệ đi rồi. Lúc trước tôi có thể bày ra bộ mặt băng lãnh trước mặt cậu, bây giờ càng nhịn mặc càng đỏ. Crush à, cậu cho tớ ăn phải bả chuột tình yêu hả, cậu là ông hoàng độc dược hay sao thế?- Vậy thì đi chung nhé?- cậu ấy đề nghị, đề nghị làm tôi sướng phát điên-Ok- tôi từ chối thì tôi là đứa ngu----------------------------------------------------------------------------------------------Tôi và crush cùng chạy trên hè phố, cuộc sống thường nhật của bàn dân thiên hạ còn chưa bắt đầu, các quán ăn sáng vẫn còn sáng đèn, thơm phức đủ các loại mùi, chuẩn hương vị Hà Thành. Hoa sữa nở rồi, thơm nức góc phố. Gia sữa tàn vay theo gió, bay vào tóc cậu. Cậu rốt cục có mị lực lớn lao như thế nào mà tôi thấy cả thế giới phải nghiêng mk trước mị lực của cậu, kể cả những đóa hoa kiều diễm kia. Tôi vs cậu chạy song song, như hai đường thẳng tách biệt. Nhưng cậu đâu biết rằng người thợ đường đã lỡ tay làm con đường của cậu và tôi chệch quỹ đạo, đan vào nhau, nhưng chỉ đan đc một đoạn thôi. Rồi một ngày nào đấy, 2 con đường lại tách biệt...Tôi đã nhiều lần cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực ấy đã khỏi đầu nhưng nó như một con ma đeo bám tôi, nó ăn sâu vào tiềm thức cùng vs nỗi sợ hãi mất cậu.Mong ngày đó sẽ ko đến...Để giọt sương vẫn là người đầu tiên nhìn thấy mặt trời...
"Muốn khỏe đẹp thì phải tập thế thao@#$%&..."
Cái chuông báo thức chết tiệt kêu inh ỏi làm tôi tỉnh giấc,tôi vươn tay tắt một cách bực dọc...
5.00 giờ sáng...
Thành phố chìm trong màn sương mờ mờ ảo ảo...
Có ai thấy đc rằng đám sương này là một cỗ tâm tư hay ko?
Sương vì nhớ người mk thik mà chịu hóa thành sương, sương dạy sớm nhất, muốn ngắm người mk thương sớm nhất, muốn thành sương bao phủ cả thế giới, bao phủ cả người mk yêu
Thế nhưng mặt trời tàn ác nhẫn tâm làm sương tan chảy...
Sương sống chẳng đc bao lâu, cứ mặt trời mọc là lại tan biến vào hư vô, như chưa hề tồn tại...
Vậy nên người sương thương chẳng bao giờ biết đến sương...
Trớ trêu thay, người sương thương lại là mặt trời...
Sương tình nguyện làm sương vì muốn mặt trời nhìn thấy mk đầu tiên...
Bất chấp tất cả dù chỉ sống đc trong giây lát...
Thế nhưng mặt trời vô tâm hờ hững làm tan chảy sương, vô tâm hờ hững g**t ch*t sương...
Mặt trời liệu có biết đến sương, biết sương yêu Mặt Trời ntn?
Nếu tôi là sương thì cậu chính là Mặt Trời...
Có lẽ là như vậy...
__________________________________________*****_____________________
Tôi mở cửa rèm phòng, bầu trời vẫn còn chập chững sáng...
Tôi nhìn về phía Đông, một góc 80°, nơi có mặt trời, nơi có nhà cậu ấy...
Căn nhà vẫn tối đèn...
Liệu cậu có biết một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu...
Tôi mặc quần áo đi chạy bộ.
____________________________________________________________________________
Vừa ra đến cổng, tôi liền gặp crush...
Trong mắt chúng tôi tràn ngập sự kinh hỉ ko thôi...
Crush à, cậu là một bóng ma hay sao?
Bóng ma luôn suất hiện bất thình lình trong bất cứ giây phút nào trong cuộc đời tớ, một bóng ma ken lỏi trong tim tớ, một bóng ma ám ảnh tớ hằng phút hằng giây...
- Khánh An cũng tập thể dục à?- cậu lại cười vs tôi, nụ cười làm tan chảy sương sớm
-Ừm...-Tôi cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng. Bệnh tình của tôi ngày càng phát triển tệ đi rồi. Lúc trước tôi có thể bày ra bộ mặt băng lãnh trước mặt cậu, bây giờ càng nhịn mặc càng đỏ. Crush à, cậu cho tớ ăn phải bả chuột tình yêu hả, cậu là ông hoàng độc dược hay sao thế?
- Vậy thì đi chung nhé?- cậu ấy đề nghị, đề nghị làm tôi sướng phát điên
-Ok- tôi từ chối thì tôi là đứa ngu
----------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi và crush cùng chạy trên hè phố, cuộc sống thường nhật của bàn dân thiên hạ còn chưa bắt đầu, các quán ăn sáng vẫn còn sáng đèn, thơm phức đủ các loại mùi, chuẩn hương vị Hà Thành.
Hoa sữa nở rồi, thơm nức góc phố. Gia sữa tàn vay theo gió, bay vào tóc cậu. Cậu rốt cục có mị lực lớn lao như thế nào mà tôi thấy cả thế giới phải nghiêng mk trước mị lực của cậu, kể cả những đóa hoa kiều diễm kia.
Tôi vs cậu chạy song song, như hai đường thẳng tách biệt. Nhưng cậu đâu biết rằng người thợ đường đã lỡ tay làm con đường của cậu và tôi chệch quỹ đạo, đan vào nhau, nhưng chỉ đan đc một đoạn thôi. Rồi một ngày nào đấy, 2 con đường lại tách biệt...
Tôi đã nhiều lần cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực ấy đã khỏi đầu nhưng nó như một con ma đeo bám tôi, nó ăn sâu vào tiềm thức cùng vs nỗi sợ hãi mất cậu.
Mong ngày đó sẽ ko đến...
Để giọt sương vẫn là người đầu tiên nhìn thấy mặt trời...
Crush? Cậu Thích Tớ Á? Tớ Không Tin Đâu!!Tác giả: KillerTôi tên Khánh An, một cái tên nghe rất dễ thương phải ko. Tôi năm nay tuổi 17, cái tuổi ko tròn cũng ko méo, và tất nhiên ở cái tuổi này 2 chữ rung động xảy ra là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa. Tôi có thích một người, vâng đó là một cậu bạn cùng tuổi cùng khối, nhan sắc của tôi cũng chỉ rơi vào cái kiểu dễ nhìn dễ ưa ko đáng nói, chỉ có chiều cao và cái body chuẩn có thể khiến tôi tự hào. Trong khi đó, cậu ấy chính là bạch mã hoàng tử của nữ sinh trong trường, mặt thì đẹp thôi rồi, gia đình thuộc dòng dõi quyền quý. Ko chỉ thế, học lực của cậu ấy cũng thuộc loại suất sắc, bao giờ cũng đứng đầu khối, trong khi tôi phải học bục mật mới leo lên đc top 10. Cậu ấy hoàn mỹ như thế, tôi lấy tư cách j để mà tỏ tình vs người ta chứ, rốt cuộc, tôi cũng chỉ là một con cóc ghẻ đơn phương ngắm nhìn hoàng tử từ xa mà ko dám đến gần thôi. Tôi thích cậu lắm đấy, chắc cậu ko bao giờ hiểu đc điều đó nhỉ,…Trần Nhật Dương…. ---------------*****------------ Thực ra tôi biết cậu ấy từ khi còn bé… "Muốn khỏe đẹp thì phải tập thế thao@#$%&..."Cái chuông báo thức chết tiệt kêu inh ỏi làm tôi tỉnh giấc,tôi vươn tay tắt một cách bực dọc...5.00 giờ sáng...Thành phố chìm trong màn sương mờ mờ ảo ảo...Có ai thấy đc rằng đám sương này là một cỗ tâm tư hay ko?Sương vì nhớ người mk thik mà chịu hóa thành sương, sương dạy sớm nhất, muốn ngắm người mk thương sớm nhất, muốn thành sương bao phủ cả thế giới, bao phủ cả người mk yêuThế nhưng mặt trời tàn ác nhẫn tâm làm sương tan chảy...Sương sống chẳng đc bao lâu, cứ mặt trời mọc là lại tan biến vào hư vô, như chưa hề tồn tại...Vậy nên người sương thương chẳng bao giờ biết đến sương...Trớ trêu thay, người sương thương lại là mặt trời...Sương tình nguyện làm sương vì muốn mặt trời nhìn thấy mk đầu tiên... Bất chấp tất cả dù chỉ sống đc trong giây lát...Thế nhưng mặt trời vô tâm hờ hững làm tan chảy sương, vô tâm hờ hững g**t ch*t sương...Mặt trời liệu có biết đến sương, biết sương yêu Mặt Trời ntn?Nếu tôi là sương thì cậu chính là Mặt Trời... Có lẽ là như vậy...__________________________________________*****_____________________Tôi mở cửa rèm phòng, bầu trời vẫn còn chập chững sáng...Tôi nhìn về phía Đông, một góc 80°, nơi có mặt trời, nơi có nhà cậu ấy...Căn nhà vẫn tối đèn...Liệu cậu có biết một ánh mắt vẫn luôn dõi theo cậu...Tôi mặc quần áo đi chạy bộ.____________________________________________________________________________Vừa ra đến cổng, tôi liền gặp crush...Trong mắt chúng tôi tràn ngập sự kinh hỉ ko thôi...Crush à, cậu là một bóng ma hay sao?Bóng ma luôn suất hiện bất thình lình trong bất cứ giây phút nào trong cuộc đời tớ, một bóng ma ken lỏi trong tim tớ, một bóng ma ám ảnh tớ hằng phút hằng giây...- Khánh An cũng tập thể dục à?- cậu lại cười vs tôi, nụ cười làm tan chảy sương sớm-Ừm...-Tôi cúi thấp đầu, mặt đỏ bừng. Bệnh tình của tôi ngày càng phát triển tệ đi rồi. Lúc trước tôi có thể bày ra bộ mặt băng lãnh trước mặt cậu, bây giờ càng nhịn mặc càng đỏ. Crush à, cậu cho tớ ăn phải bả chuột tình yêu hả, cậu là ông hoàng độc dược hay sao thế?- Vậy thì đi chung nhé?- cậu ấy đề nghị, đề nghị làm tôi sướng phát điên-Ok- tôi từ chối thì tôi là đứa ngu----------------------------------------------------------------------------------------------Tôi và crush cùng chạy trên hè phố, cuộc sống thường nhật của bàn dân thiên hạ còn chưa bắt đầu, các quán ăn sáng vẫn còn sáng đèn, thơm phức đủ các loại mùi, chuẩn hương vị Hà Thành. Hoa sữa nở rồi, thơm nức góc phố. Gia sữa tàn vay theo gió, bay vào tóc cậu. Cậu rốt cục có mị lực lớn lao như thế nào mà tôi thấy cả thế giới phải nghiêng mk trước mị lực của cậu, kể cả những đóa hoa kiều diễm kia. Tôi vs cậu chạy song song, như hai đường thẳng tách biệt. Nhưng cậu đâu biết rằng người thợ đường đã lỡ tay làm con đường của cậu và tôi chệch quỹ đạo, đan vào nhau, nhưng chỉ đan đc một đoạn thôi. Rồi một ngày nào đấy, 2 con đường lại tách biệt...Tôi đã nhiều lần cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực ấy đã khỏi đầu nhưng nó như một con ma đeo bám tôi, nó ăn sâu vào tiềm thức cùng vs nỗi sợ hãi mất cậu.Mong ngày đó sẽ ko đến...Để giọt sương vẫn là người đầu tiên nhìn thấy mặt trời...