Tôi năm nay mới 14 tuổi.Hôm nay là ngày đầu tiên của năm lớp 9 khóa của tôi.Tuy là tôi lười thật đấy nhưng tôi không bao giờ báo thức kêu rồi mà vẫn nằm ngủ tiếp.Never! Buổi sáng hôm nay tôi đi học sớm để rủ 2 đứa bạn thân đi học.Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi tui nó đã bước ra. *Trần Phương Linh(14t):Đanh đá chuyên gia quát tôi vì tội gác chân lên bàn.Nói thế thôi chứ nó tốt bụng lắm.Nhưng ở lớp nó lạnh lùng thấy ớn. *Trần Hoài Phương(14t):Bạn thân của tôi với Linh.Hâm mộ TFBoys à phải nói là cuồng mới đúng.Hiền nhưng đụng vào rồi thì lên tiên luôn. Tụi nó dắt xe đạp ra chúng tôi cùng nhau đến trường.Trường mới cách nhà không xa nên chúng tôi có thể đi bằng xe đạp.Vừa bước vào ngôi trường to lớn này tôi đã nghe thấy tiếng nhạc từ sân khấu vang ra. #1 tháng trước# Sau khi thi chọn lớp thì kết quả là tôi được vào lớp a Linh cũng vậy nhưng tiếc là Phương học khác lớp chúng tôi.Chúng tôi bước về phía lớp học đến lối rẽ chúng tôi tạm biệt nhau rồi về lớp của mình.Tôi khá cao nên tôi rất tự…
Chương 8: Sợ???
Có Phải Tôi Đã Cảm Nắng Cậu Không? Cậu Bạn Cùng Bàn!Tác giả: nhok cherryTôi năm nay mới 14 tuổi.Hôm nay là ngày đầu tiên của năm lớp 9 khóa của tôi.Tuy là tôi lười thật đấy nhưng tôi không bao giờ báo thức kêu rồi mà vẫn nằm ngủ tiếp.Never! Buổi sáng hôm nay tôi đi học sớm để rủ 2 đứa bạn thân đi học.Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi tui nó đã bước ra. *Trần Phương Linh(14t):Đanh đá chuyên gia quát tôi vì tội gác chân lên bàn.Nói thế thôi chứ nó tốt bụng lắm.Nhưng ở lớp nó lạnh lùng thấy ớn. *Trần Hoài Phương(14t):Bạn thân của tôi với Linh.Hâm mộ TFBoys à phải nói là cuồng mới đúng.Hiền nhưng đụng vào rồi thì lên tiên luôn. Tụi nó dắt xe đạp ra chúng tôi cùng nhau đến trường.Trường mới cách nhà không xa nên chúng tôi có thể đi bằng xe đạp.Vừa bước vào ngôi trường to lớn này tôi đã nghe thấy tiếng nhạc từ sân khấu vang ra. #1 tháng trước# Sau khi thi chọn lớp thì kết quả là tôi được vào lớp a Linh cũng vậy nhưng tiếc là Phương học khác lớp chúng tôi.Chúng tôi bước về phía lớp học đến lối rẽ chúng tôi tạm biệt nhau rồi về lớp của mình.Tôi khá cao nên tôi rất tự… Tôi rời khỏi căng tin để lên lớp cùng Nhật.Tôi bây giờ không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh mà chỉ tập chung suy nghĩ về thái độ của cậu ta.Lên đến lớp tôi ngồi xuống ghế úp mặt xuống bàn.Nghĩ tôi khóc ư?Không tôi buồn ngủ. Nhưng...không ngủ được.Tôi lại lon ton chạy ra nói chuyện với Nhật và Thịnh.Linh đang ngồi đọc sách.Mà chẳng hiểu làm sao mấy đứa tên Linh thích đọc sách thế nhỉ?Nhìn thấy chán...Nói là nói chuyện chứ có mỗi Nhật với Thịnh nói thôi.Tôi thì đảo mắt quanh lớp tìm hình bóng của 1 người.Sao thế nhỉ?Tại sao tôi lại làm vậy?Đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là..Chán.Tôi lắc đầu thoát ra khỏi ý nghĩ ấy để nói chuyện với 2 đứa kia thì tiếng trống vào lớp vang lên.Tôi về chỗ ngồi.Thấy bóng Huy từ cửa lớp tôi...bỗng thấy vui.Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy.Tôi bị ngốc à nhỉ?Tự dưng nhìn thằng dở ấy làm gì?Vớ vẩn quá!Huy ngồi xuống ghế tôi quay sang chỗ Huy.-Này!Cậu sao thế bình thường nói nhiều lắm mà sao...-Tôi nói-Kệ tôi!-Huy quay sang tôi nói,cậu ta đúng là đứa phũ phàng nhất tôi từng gặp.Tôi chán,giận cậu ta luôn!Tôi úp mặt xuống bàn.Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất sợ.Sợ mất đi 1 thứ mà tôi rất quý...Nhưng đó là cái gì chứ?Hụt hẫng,sợ 2 từ miêu tả tâm trạng của tôi lúc này.
Tôi rời khỏi căng tin để lên lớp cùng Nhật.Tôi bây giờ không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh mà chỉ tập chung suy nghĩ về thái độ của cậu ta.Lên đến lớp tôi ngồi xuống ghế úp mặt xuống bàn.Nghĩ tôi khóc ư?Không tôi buồn ngủ. Nhưng...không ngủ được.Tôi lại lon ton chạy ra nói chuyện với Nhật và Thịnh.Linh đang ngồi đọc sách.Mà chẳng hiểu làm sao mấy đứa tên Linh thích đọc sách thế nhỉ?Nhìn thấy chán...Nói là nói chuyện chứ có mỗi Nhật với Thịnh nói thôi.Tôi thì đảo mắt quanh lớp tìm hình bóng của 1 người.Sao thế nhỉ?Tại sao tôi lại làm vậy?Đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là..Chán.Tôi lắc đầu thoát ra khỏi ý nghĩ ấy để nói chuyện với 2 đứa kia thì tiếng trống vào lớp vang lên.Tôi về chỗ ngồi.Thấy bóng Huy từ cửa lớp tôi...bỗng thấy vui.Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy.Tôi bị ngốc à nhỉ?Tự dưng nhìn thằng dở ấy làm gì?Vớ vẩn quá!Huy ngồi xuống ghế tôi quay sang chỗ Huy.
-Này!Cậu sao thế bình thường nói nhiều lắm mà sao...-Tôi nói
-Kệ tôi!-Huy quay sang tôi nói,cậu ta đúng là đứa phũ phàng nhất tôi từng gặp.
Tôi chán,giận cậu ta luôn!Tôi úp mặt xuống bàn.Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất sợ.Sợ mất đi 1 thứ mà tôi rất quý...Nhưng đó là cái gì chứ?Hụt hẫng,sợ 2 từ miêu tả tâm trạng của tôi lúc này.
Có Phải Tôi Đã Cảm Nắng Cậu Không? Cậu Bạn Cùng Bàn!Tác giả: nhok cherryTôi năm nay mới 14 tuổi.Hôm nay là ngày đầu tiên của năm lớp 9 khóa của tôi.Tuy là tôi lười thật đấy nhưng tôi không bao giờ báo thức kêu rồi mà vẫn nằm ngủ tiếp.Never! Buổi sáng hôm nay tôi đi học sớm để rủ 2 đứa bạn thân đi học.Vừa nghe thấy tiếng tôi gọi tui nó đã bước ra. *Trần Phương Linh(14t):Đanh đá chuyên gia quát tôi vì tội gác chân lên bàn.Nói thế thôi chứ nó tốt bụng lắm.Nhưng ở lớp nó lạnh lùng thấy ớn. *Trần Hoài Phương(14t):Bạn thân của tôi với Linh.Hâm mộ TFBoys à phải nói là cuồng mới đúng.Hiền nhưng đụng vào rồi thì lên tiên luôn. Tụi nó dắt xe đạp ra chúng tôi cùng nhau đến trường.Trường mới cách nhà không xa nên chúng tôi có thể đi bằng xe đạp.Vừa bước vào ngôi trường to lớn này tôi đã nghe thấy tiếng nhạc từ sân khấu vang ra. #1 tháng trước# Sau khi thi chọn lớp thì kết quả là tôi được vào lớp a Linh cũng vậy nhưng tiếc là Phương học khác lớp chúng tôi.Chúng tôi bước về phía lớp học đến lối rẽ chúng tôi tạm biệt nhau rồi về lớp của mình.Tôi khá cao nên tôi rất tự… Tôi rời khỏi căng tin để lên lớp cùng Nhật.Tôi bây giờ không quan tâm đến những lời bàn tán xung quanh mà chỉ tập chung suy nghĩ về thái độ của cậu ta.Lên đến lớp tôi ngồi xuống ghế úp mặt xuống bàn.Nghĩ tôi khóc ư?Không tôi buồn ngủ. Nhưng...không ngủ được.Tôi lại lon ton chạy ra nói chuyện với Nhật và Thịnh.Linh đang ngồi đọc sách.Mà chẳng hiểu làm sao mấy đứa tên Linh thích đọc sách thế nhỉ?Nhìn thấy chán...Nói là nói chuyện chứ có mỗi Nhật với Thịnh nói thôi.Tôi thì đảo mắt quanh lớp tìm hình bóng của 1 người.Sao thế nhỉ?Tại sao tôi lại làm vậy?Đến tôi cũng không hiểu lí do nữa là..Chán.Tôi lắc đầu thoát ra khỏi ý nghĩ ấy để nói chuyện với 2 đứa kia thì tiếng trống vào lớp vang lên.Tôi về chỗ ngồi.Thấy bóng Huy từ cửa lớp tôi...bỗng thấy vui.Tôi ngây ngốc nhìn cậu ấy.Tôi bị ngốc à nhỉ?Tự dưng nhìn thằng dở ấy làm gì?Vớ vẩn quá!Huy ngồi xuống ghế tôi quay sang chỗ Huy.-Này!Cậu sao thế bình thường nói nhiều lắm mà sao...-Tôi nói-Kệ tôi!-Huy quay sang tôi nói,cậu ta đúng là đứa phũ phàng nhất tôi từng gặp.Tôi chán,giận cậu ta luôn!Tôi úp mặt xuống bàn.Tôi không hiểu sao tôi lại có cảm giác rất sợ.Sợ mất đi 1 thứ mà tôi rất quý...Nhưng đó là cái gì chứ?Hụt hẫng,sợ 2 từ miêu tả tâm trạng của tôi lúc này.