Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…
Chương 17: Dương Uyển
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Cô nặng nề kéo đống hành lí của mình vào trong. Từ bên trong phòng, một cô bạn nữ xinh đẹp đi ra. Tích Nhĩ âm thầm đánh giá bạn nữ trước mặt. Da trắng, dáng đẹp, gương mặt đầy vẻ thanh tú thân thiện, vừa nhìn đã có thiện cảm. Qủa nhiên là một đại mỹ nhân. Trong lúc cô âm thầm đánh giá bạn nữ kia. Thì người trước mặt, cũng đang âm thầm đánh giá kia. Đây chẳng phải là bạn nữ sinh mới vừa nãy sao? Phong cách ăn mặc quả nhiên ấn tượng, nhưng một kĩ một chút thì. Cậu ấy có một làn da trắng hồng. Khuôn mặt hạt dưa được bao bọc bởi mái tóc ngang vai đầy thân thiện. Ngũ quan hài hòa, toát lên vẻ đáng yêu, năng động, thần sắc đầy tự tin. Chỉnh chu lại thì cũng sẽ là một mỹ nữ hiếm gặp. Đồng thời cả hai người không hẹn mà gặp, nhìn nhau bật cười. Cười xong, thì hai người có chút ngạc nhiên nhìn về đối phương, Xong đó nhìn nhau mỉm cười cái nữa. Cô bạn nhanh chóng ra giúp cô kéo đống hành lí vào trong. Tích Nhĩ mỉm cười:“Cảm ơn”Cô bạn mỉm cười thân thiện:“Không cần cảm ơn. Sau này chúng ta ở chung phải giúp đỡ nhau nhiều. Hơn nữa, chúng ta cũng học chung lớp với nhau. Không cần khách sao như vậy. Phải rồi, mình tên Dương Uyển, rất vui được làm quen”Cô bạn chìa bàn tay ra trước mặt cô. Tích Nhĩ cũng vui vẻ bắt tay lại:“Hi. Mình tên Trần Tích Nhĩ”Cả hai người mỉm cười, nhanh chóng có thiện cảm với nhau.
Cô nặng nề kéo đống hành lí của mình vào trong. Từ bên trong phòng, một cô bạn nữ xinh đẹp đi ra. Tích Nhĩ âm thầm đánh giá bạn nữ trước mặt. Da trắng, dáng đẹp, gương mặt đầy vẻ thanh tú thân thiện, vừa nhìn đã có thiện cảm. Qủa nhiên là một đại mỹ nhân. Trong lúc cô âm thầm đánh giá bạn nữ kia. Thì người trước mặt, cũng đang âm thầm đánh giá kia. Đây chẳng phải là bạn nữ sinh mới vừa nãy sao? Phong cách ăn mặc quả nhiên ấn tượng, nhưng một kĩ một chút thì. Cậu ấy có một làn da trắng hồng. Khuôn mặt hạt dưa được bao bọc bởi mái tóc ngang vai đầy thân thiện. Ngũ quan hài hòa, toát lên vẻ đáng yêu, năng động, thần sắc đầy tự tin. Chỉnh chu lại thì cũng sẽ là một mỹ nữ hiếm gặp. Đồng thời cả hai người không hẹn mà gặp, nhìn nhau bật cười. Cười xong, thì hai người có chút ngạc nhiên nhìn về đối phương, Xong đó nhìn nhau mỉm cười cái nữa. Cô bạn nhanh chóng ra giúp cô kéo đống hành lí vào trong. Tích Nhĩ mỉm cười:
“Cảm ơn”
Cô bạn mỉm cười thân thiện:
“Không cần cảm ơn. Sau này chúng ta ở chung phải giúp đỡ nhau nhiều. Hơn nữa, chúng ta cũng học chung lớp với nhau. Không cần khách sao như vậy. Phải rồi, mình tên Dương Uyển, rất vui được làm quen”
Cô bạn chìa bàn tay ra trước mặt cô. Tích Nhĩ cũng vui vẻ bắt tay lại:
“Hi. Mình tên Trần Tích Nhĩ”
Cả hai người mỉm cười, nhanh chóng có thiện cảm với nhau.
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Cô nặng nề kéo đống hành lí của mình vào trong. Từ bên trong phòng, một cô bạn nữ xinh đẹp đi ra. Tích Nhĩ âm thầm đánh giá bạn nữ trước mặt. Da trắng, dáng đẹp, gương mặt đầy vẻ thanh tú thân thiện, vừa nhìn đã có thiện cảm. Qủa nhiên là một đại mỹ nhân. Trong lúc cô âm thầm đánh giá bạn nữ kia. Thì người trước mặt, cũng đang âm thầm đánh giá kia. Đây chẳng phải là bạn nữ sinh mới vừa nãy sao? Phong cách ăn mặc quả nhiên ấn tượng, nhưng một kĩ một chút thì. Cậu ấy có một làn da trắng hồng. Khuôn mặt hạt dưa được bao bọc bởi mái tóc ngang vai đầy thân thiện. Ngũ quan hài hòa, toát lên vẻ đáng yêu, năng động, thần sắc đầy tự tin. Chỉnh chu lại thì cũng sẽ là một mỹ nữ hiếm gặp. Đồng thời cả hai người không hẹn mà gặp, nhìn nhau bật cười. Cười xong, thì hai người có chút ngạc nhiên nhìn về đối phương, Xong đó nhìn nhau mỉm cười cái nữa. Cô bạn nhanh chóng ra giúp cô kéo đống hành lí vào trong. Tích Nhĩ mỉm cười:“Cảm ơn”Cô bạn mỉm cười thân thiện:“Không cần cảm ơn. Sau này chúng ta ở chung phải giúp đỡ nhau nhiều. Hơn nữa, chúng ta cũng học chung lớp với nhau. Không cần khách sao như vậy. Phải rồi, mình tên Dương Uyển, rất vui được làm quen”Cô bạn chìa bàn tay ra trước mặt cô. Tích Nhĩ cũng vui vẻ bắt tay lại:“Hi. Mình tên Trần Tích Nhĩ”Cả hai người mỉm cười, nhanh chóng có thiện cảm với nhau.