Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…
Chương 18: Cấp bậc trong trường
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Sau đó, cô và Dương Uyển cùng buôn chuyện trên trời dưới đất với nhau để làm thân. Dương uyển là con gái của hai vị luật sư nổi tiếng trên cả Châu Á. Qủa nhiên trong trường này, đâu đâu cũng là người giàu có. Nhưng Dương Uyển lại nói, cô ấy thực ra không là gì hết, địa vị của cô ấy vẫn chưa là gì trong trường này. Tôi ngạc nhiên, cả nhà đều là luật sư, hơn nữa, còn toàn là luật sư giỏi nhất, giỏi nhì. Vậy mà lại nói là địa vị tầm thường. Thiên ơi, vậy ai mới là địa vị cao chứ. Hơn nữa, Dương Uyển như vậy, mà là tầm thường, vậy đứa nghèo như cô chẳng phải là quá tầm thường, không có gì rồi sao? Dương Uyển mới giải thích cho cô:“Trong trường này, chia làm ba cấp bậc. Cấp cao nhất, là các đại thiếu gia, đại tiểu thư vừa có tiền, vừa có quyền. Ví dụ, con ông cháu cha của những chủ tịch nắm giữ tập đoàn lớn mạnh nhất Á Âu, hoặc là con của các đại môn phái hắc đạo, hay có thể là con cháu của những vị thống lĩnh cấp cao trong quân đội nhân dân, có quyền uy vững mạnh. Tuy nhiên, trong trường này, hai kẻ nắm quyền uy lớn mạnh nhất mà ta tuyệt đối không nên đụng vào chính là. Thứ nhất, đại thiếu gia của gia tộc hắc đạo Dạ Vương. Nguyễn Hoàng Dương, đàn anh lớp 11 của bọn cô. Người thứ hai, là tên đáng ghét hay lừa người ngồi sau cô. Đại công tử cyuar Phạm thị. Phạm Thiên Phong. Còn cấp bậc thứ hai, chính là giống như Dương Uyển, bố mẹ đều là người làm công ăn lương, nhưng lại vô cùng tài giỏi, được nhiều người biết đến. Được nhiều người kính trọng. Ví dụ, con của luật sư, bác sĩ giỏi nhất. Hay là con cháu của đại minh tinh, người mẫu điện ảnh nổi tiếng, vận động viên xuất sắc, cũng được xếp vào trong cấp bậc này. Và còn cấp bậc cuối cùng, chính là cô. Là những người nhờ có cái đầu mới được vào đây học”
Sau đó, cô và Dương Uyển cùng buôn chuyện trên trời dưới đất với nhau để làm thân. Dương uyển là con gái của hai vị luật sư nổi tiếng trên cả Châu Á. Qủa nhiên trong trường này, đâu đâu cũng là người giàu có. Nhưng Dương Uyển lại nói, cô ấy thực ra không là gì hết, địa vị của cô ấy vẫn chưa là gì trong trường này. Tôi ngạc nhiên, cả nhà đều là luật sư, hơn nữa, còn toàn là luật sư giỏi nhất, giỏi nhì. Vậy mà lại nói là địa vị tầm thường. Thiên ơi, vậy ai mới là địa vị cao chứ. Hơn nữa, Dương Uyển như vậy, mà là tầm thường, vậy đứa nghèo như cô chẳng phải là quá tầm thường, không có gì rồi sao? Dương Uyển mới giải thích cho cô:
“Trong trường này, chia làm ba cấp bậc. Cấp cao nhất, là các đại thiếu gia, đại tiểu thư vừa có tiền, vừa có quyền. Ví dụ, con ông cháu cha của những chủ tịch nắm giữ tập đoàn lớn mạnh nhất Á Âu, hoặc là con của các đại môn phái hắc đạo, hay có thể là con cháu của những vị thống lĩnh cấp cao trong quân đội nhân dân, có quyền uy vững mạnh. Tuy nhiên, trong trường này, hai kẻ nắm quyền uy lớn mạnh nhất mà ta tuyệt đối không nên đụng vào chính là. Thứ nhất, đại thiếu gia của gia tộc hắc đạo Dạ Vương. Nguyễn Hoàng Dương, đàn anh lớp 11 của bọn cô. Người thứ hai, là tên đáng ghét hay lừa người ngồi sau cô. Đại công tử cyuar Phạm thị. Phạm Thiên Phong. Còn cấp bậc thứ hai, chính là giống như Dương Uyển, bố mẹ đều là người làm công ăn lương, nhưng lại vô cùng tài giỏi, được nhiều người biết đến. Được nhiều người kính trọng. Ví dụ, con của luật sư, bác sĩ giỏi nhất. Hay là con cháu của đại minh tinh, người mẫu điện ảnh nổi tiếng, vận động viên xuất sắc, cũng được xếp vào trong cấp bậc này. Và còn cấp bậc cuối cùng, chính là cô. Là những người nhờ có cái đầu mới được vào đây học”
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… Sau đó, cô và Dương Uyển cùng buôn chuyện trên trời dưới đất với nhau để làm thân. Dương uyển là con gái của hai vị luật sư nổi tiếng trên cả Châu Á. Qủa nhiên trong trường này, đâu đâu cũng là người giàu có. Nhưng Dương Uyển lại nói, cô ấy thực ra không là gì hết, địa vị của cô ấy vẫn chưa là gì trong trường này. Tôi ngạc nhiên, cả nhà đều là luật sư, hơn nữa, còn toàn là luật sư giỏi nhất, giỏi nhì. Vậy mà lại nói là địa vị tầm thường. Thiên ơi, vậy ai mới là địa vị cao chứ. Hơn nữa, Dương Uyển như vậy, mà là tầm thường, vậy đứa nghèo như cô chẳng phải là quá tầm thường, không có gì rồi sao? Dương Uyển mới giải thích cho cô:“Trong trường này, chia làm ba cấp bậc. Cấp cao nhất, là các đại thiếu gia, đại tiểu thư vừa có tiền, vừa có quyền. Ví dụ, con ông cháu cha của những chủ tịch nắm giữ tập đoàn lớn mạnh nhất Á Âu, hoặc là con của các đại môn phái hắc đạo, hay có thể là con cháu của những vị thống lĩnh cấp cao trong quân đội nhân dân, có quyền uy vững mạnh. Tuy nhiên, trong trường này, hai kẻ nắm quyền uy lớn mạnh nhất mà ta tuyệt đối không nên đụng vào chính là. Thứ nhất, đại thiếu gia của gia tộc hắc đạo Dạ Vương. Nguyễn Hoàng Dương, đàn anh lớp 11 của bọn cô. Người thứ hai, là tên đáng ghét hay lừa người ngồi sau cô. Đại công tử cyuar Phạm thị. Phạm Thiên Phong. Còn cấp bậc thứ hai, chính là giống như Dương Uyển, bố mẹ đều là người làm công ăn lương, nhưng lại vô cùng tài giỏi, được nhiều người biết đến. Được nhiều người kính trọng. Ví dụ, con của luật sư, bác sĩ giỏi nhất. Hay là con cháu của đại minh tinh, người mẫu điện ảnh nổi tiếng, vận động viên xuất sắc, cũng được xếp vào trong cấp bậc này. Và còn cấp bậc cuối cùng, chính là cô. Là những người nhờ có cái đầu mới được vào đây học”