Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…
Chương 47
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… “Ê. Nghe gì chưa. Nghe nói hôm nay, Dương Thiếu sẽ đến trường đấy”“Thật sao? Nguyễn Hoàng Dương đến trường sao?”Tin đồn vừa lan ra. Các bạn nữ ngay lập tức thi nhau làm đẹp, tiếp đón nam thần trở về. Tích Nhĩ kề sát lại Dương Uyển tò mò hỏi:“Sao bọn họ hôm nay lại nhốn nháo như vậy”“Nam thần trở về?”“Nam thần? Ai vậy?”“Cậu không nhớ ngày trước tớ kể với cậu sao. Trong trường này có hai nam thần xuất chúng nhất. Một là Phạm Thiên Phong. Người thứ hai là cháu trai của ông chủ Đế Vương: Nguyễn Hoàng Dương”“A... Là học trưởng thần bí trong lời đồn đó sao?”“Phải”Thật sự là cô cũng vô cùng tò mò xem mặt mũi người đó như thế nào nha. “Dương Uyển. Đi! Đi xem mặt mũi của học trưởng như thế nào”Bây giờ cảnh tượng ngoài sân trường chính là. Băng dôn đầy nơi, người đông tấp nập, chen lấn xô đẩy, la hét ầm ĩ:“Dương Thiếu.... Dương Thiếu... em yêu anh!”“Nguyễn Hoàng Dương! Em yêu anh!”“Aaaaaa! Học trưởng! Em muốn gả cho anh!”Tích Nhĩ bất ngờ vô cùng:“Lượng fan của anh này cũng thật là đông quá đi”“Đương nhiên rồi. Ngang ngửa fan của Phạm Thiên Phong đấy!”“Nhắc mới nhớ. Mà Phạm Thiên Phong đâu rồi ta. Từ sáng tới giờ chẳng thấy cậu ta đâu”“Cậu ngốc à? Học trưởng với cậu ấy là anh em tốt. Đương nhiên, cậu ấy phải đi đón học trưởng rồi”Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đi vào trường. Tiếng la hét xung quanh còn to hơn nữa. Chiếc xe dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thẳng tắp, có lực vô cùng bước xuống. Sau đó, cả thân hình cao lớn bá đạo cũng lộ ra. Nguyễn Hoàng Dương vừa bước xuống xe, liền nở nụ cười diệt thành diệt nước, khiến tim của bao thiếu nữ đều tan chảy. Anh để mái tóc màu bạch kim bắt mắt. Con ngươi màu xanh dương đầy huyền bí. Gương mặt yêu nghiệt vô cùng. Trên người toát ra một loại cảm giác, khiến cho người ta cảm giác rất muốn đến gần nhưng lại sợ đến gần rồi, sẽ gặp nguy hiểm, áp bức vô cùng. Khác hản với Phạm Thiên Phong, khuôn mặt lúc nào cũng như đưa đám. Người ta có muốn đến gần cũng không dám đến. Nghĩ đến vẻ mặt tên đó khi nói chuyện với mấy bạn nữ trong lớp học lại khiến cô cả thấy buồn cười. Nguyễn Hoàng Dương bước xuống xe, thì Phạm thiên Phong cũng bước ra. Hai người họ, làm một động tác chào hỏi vô cùng quen thuộc với cả hai:“A Dương! Chào mừng anh trở về”“Người anh em tốt! Lâu rồi không gặp”................Phạm Thiên Phong lập tức đưa Nguyễn Hoàng Dương đến kí túc xá của hắn ở. Giúp Nguyễn Hoàng Dương sắp xếp đồ đạc một chút. Thu dọn xong, hắn khoác vai anh đi xuống căn tin:“Đi nào! Em dẫn anh đi gặp người bạn em mới quen”“Cậu cũng có bạn rồi sao?”“Đương nhiên rồi. Hơn nữa còn là nữ đó”“Ây chà chà, lâu ngày không gặp mà cậu khác hẳn a. Ngày trước cậu nhát gái như vậy. Nhìn cái bản mặt như đưa đám này của cậu cũng đủ để bọn họ chạy té khói rồi. Tôi thật tò mò không biết ai có thể chịu đựng được cái bản này của cậu!”“Đi nhanh lên! Sao anh vẫn nhiều lời như vậy chứ!”Tích Nhĩ ngồi ở căn tin trường đã mười phút. Sao cái tên họ Phạm này lâu la như vậy chứ! Hay lần này lại định cho cô leo cây nữa đây! Vừa mới nói vậy, đã thấy từ xa, bóng người quen thuộc tiến đến. Tích Nhĩ vẫy tay thật cao:“Phong! Tôi ngồi ở đây!”Phạm Thiên Phong quay lại nhìn, đồng thời Nguyễn Hoàng Dương cũng quay lại nhìn cô. Hắn vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên:“Trần tích Nhĩ! Sao cô lại ở đây?”
“Ê. Nghe gì chưa. Nghe nói hôm nay, Dương Thiếu sẽ đến trường đấy”
“Thật sao? Nguyễn Hoàng Dương đến trường sao?”
Tin đồn vừa lan ra. Các bạn nữ ngay lập tức thi nhau làm đẹp, tiếp đón nam thần trở về. Tích Nhĩ kề sát lại Dương Uyển tò mò hỏi:
“Sao bọn họ hôm nay lại nhốn nháo như vậy”
“Nam thần trở về?”
“Nam thần? Ai vậy?”
“Cậu không nhớ ngày trước tớ kể với cậu sao. Trong trường này có hai nam thần xuất chúng nhất. Một là Phạm Thiên Phong. Người thứ hai là cháu trai của ông chủ Đế Vương: Nguyễn Hoàng Dương”
“A... Là học trưởng thần bí trong lời đồn đó sao?”
“Phải”
Thật sự là cô cũng vô cùng tò mò xem mặt mũi người đó như thế nào nha.
“Dương Uyển. Đi! Đi xem mặt mũi của học trưởng như thế nào”
Bây giờ cảnh tượng ngoài sân trường chính là. Băng dôn đầy nơi, người đông tấp nập, chen lấn xô đẩy, la hét ầm ĩ:
“Dương Thiếu.... Dương Thiếu... em yêu anh!”
“Nguyễn Hoàng Dương! Em yêu anh!”
“Aaaaaa! Học trưởng! Em muốn gả cho anh!”
Tích Nhĩ bất ngờ vô cùng:
“Lượng fan của anh này cũng thật là đông quá đi”
“Đương nhiên rồi. Ngang ngửa fan của Phạm Thiên Phong đấy!”
“Nhắc mới nhớ. Mà Phạm Thiên Phong đâu rồi ta. Từ sáng tới giờ chẳng thấy cậu ta đâu”
“Cậu ngốc à? Học trưởng với cậu ấy là anh em tốt. Đương nhiên, cậu ấy phải đi đón học trưởng rồi”
Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đi vào trường. Tiếng la hét xung quanh còn to hơn nữa. Chiếc xe dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thẳng tắp, có lực vô cùng bước xuống. Sau đó, cả thân hình cao lớn bá đạo cũng lộ ra. Nguyễn Hoàng Dương vừa bước xuống xe, liền nở nụ cười diệt thành diệt nước, khiến tim của bao thiếu nữ đều tan chảy. Anh để mái tóc màu bạch kim bắt mắt. Con ngươi màu xanh dương đầy huyền bí. Gương mặt yêu nghiệt vô cùng. Trên người toát ra một loại cảm giác, khiến cho người ta cảm giác rất muốn đến gần nhưng lại sợ đến gần rồi, sẽ gặp nguy hiểm, áp bức vô cùng. Khác hản với Phạm Thiên Phong, khuôn mặt lúc nào cũng như đưa đám. Người ta có muốn đến gần cũng không dám đến. Nghĩ đến vẻ mặt tên đó khi nói chuyện với mấy bạn nữ trong lớp học lại khiến cô cả thấy buồn cười. Nguyễn Hoàng Dương bước xuống xe, thì Phạm thiên Phong cũng bước ra. Hai người họ, làm một động tác chào hỏi vô cùng quen thuộc với cả hai:
“A Dương! Chào mừng anh trở về”
“Người anh em tốt! Lâu rồi không gặp”
................
Phạm Thiên Phong lập tức đưa Nguyễn Hoàng Dương đến kí túc xá của hắn ở. Giúp Nguyễn Hoàng Dương sắp xếp đồ đạc một chút. Thu dọn xong, hắn khoác vai anh đi xuống căn tin:
“Đi nào! Em dẫn anh đi gặp người bạn em mới quen”
“Cậu cũng có bạn rồi sao?”
“Đương nhiên rồi. Hơn nữa còn là nữ đó”
“Ây chà chà, lâu ngày không gặp mà cậu khác hẳn a. Ngày trước cậu nhát gái như vậy. Nhìn cái bản mặt như đưa đám này của cậu cũng đủ để bọn họ chạy té khói rồi. Tôi thật tò mò không biết ai có thể chịu đựng được cái bản này của cậu!”
“Đi nhanh lên! Sao anh vẫn nhiều lời như vậy chứ!”
Tích Nhĩ ngồi ở căn tin trường đã mười phút. Sao cái tên họ Phạm này lâu la như vậy chứ! Hay lần này lại định cho cô leo cây nữa đây! Vừa mới nói vậy, đã thấy từ xa, bóng người quen thuộc tiến đến. Tích Nhĩ vẫy tay thật cao:
“Phong! Tôi ngồi ở đây!”
Phạm Thiên Phong quay lại nhìn, đồng thời Nguyễn Hoàng Dương cũng quay lại nhìn cô. Hắn vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên:
“Trần tích Nhĩ! Sao cô lại ở đây?”
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… “Ê. Nghe gì chưa. Nghe nói hôm nay, Dương Thiếu sẽ đến trường đấy”“Thật sao? Nguyễn Hoàng Dương đến trường sao?”Tin đồn vừa lan ra. Các bạn nữ ngay lập tức thi nhau làm đẹp, tiếp đón nam thần trở về. Tích Nhĩ kề sát lại Dương Uyển tò mò hỏi:“Sao bọn họ hôm nay lại nhốn nháo như vậy”“Nam thần trở về?”“Nam thần? Ai vậy?”“Cậu không nhớ ngày trước tớ kể với cậu sao. Trong trường này có hai nam thần xuất chúng nhất. Một là Phạm Thiên Phong. Người thứ hai là cháu trai của ông chủ Đế Vương: Nguyễn Hoàng Dương”“A... Là học trưởng thần bí trong lời đồn đó sao?”“Phải”Thật sự là cô cũng vô cùng tò mò xem mặt mũi người đó như thế nào nha. “Dương Uyển. Đi! Đi xem mặt mũi của học trưởng như thế nào”Bây giờ cảnh tượng ngoài sân trường chính là. Băng dôn đầy nơi, người đông tấp nập, chen lấn xô đẩy, la hét ầm ĩ:“Dương Thiếu.... Dương Thiếu... em yêu anh!”“Nguyễn Hoàng Dương! Em yêu anh!”“Aaaaaa! Học trưởng! Em muốn gả cho anh!”Tích Nhĩ bất ngờ vô cùng:“Lượng fan của anh này cũng thật là đông quá đi”“Đương nhiên rồi. Ngang ngửa fan của Phạm Thiên Phong đấy!”“Nhắc mới nhớ. Mà Phạm Thiên Phong đâu rồi ta. Từ sáng tới giờ chẳng thấy cậu ta đâu”“Cậu ngốc à? Học trưởng với cậu ấy là anh em tốt. Đương nhiên, cậu ấy phải đi đón học trưởng rồi”Ngay lúc này, một chiếc xe thể thao màu đen đi vào trường. Tiếng la hét xung quanh còn to hơn nữa. Chiếc xe dừng lại. Cửa xe mở ra, một đôi chân thẳng tắp, có lực vô cùng bước xuống. Sau đó, cả thân hình cao lớn bá đạo cũng lộ ra. Nguyễn Hoàng Dương vừa bước xuống xe, liền nở nụ cười diệt thành diệt nước, khiến tim của bao thiếu nữ đều tan chảy. Anh để mái tóc màu bạch kim bắt mắt. Con ngươi màu xanh dương đầy huyền bí. Gương mặt yêu nghiệt vô cùng. Trên người toát ra một loại cảm giác, khiến cho người ta cảm giác rất muốn đến gần nhưng lại sợ đến gần rồi, sẽ gặp nguy hiểm, áp bức vô cùng. Khác hản với Phạm Thiên Phong, khuôn mặt lúc nào cũng như đưa đám. Người ta có muốn đến gần cũng không dám đến. Nghĩ đến vẻ mặt tên đó khi nói chuyện với mấy bạn nữ trong lớp học lại khiến cô cả thấy buồn cười. Nguyễn Hoàng Dương bước xuống xe, thì Phạm thiên Phong cũng bước ra. Hai người họ, làm một động tác chào hỏi vô cùng quen thuộc với cả hai:“A Dương! Chào mừng anh trở về”“Người anh em tốt! Lâu rồi không gặp”................Phạm Thiên Phong lập tức đưa Nguyễn Hoàng Dương đến kí túc xá của hắn ở. Giúp Nguyễn Hoàng Dương sắp xếp đồ đạc một chút. Thu dọn xong, hắn khoác vai anh đi xuống căn tin:“Đi nào! Em dẫn anh đi gặp người bạn em mới quen”“Cậu cũng có bạn rồi sao?”“Đương nhiên rồi. Hơn nữa còn là nữ đó”“Ây chà chà, lâu ngày không gặp mà cậu khác hẳn a. Ngày trước cậu nhát gái như vậy. Nhìn cái bản mặt như đưa đám này của cậu cũng đủ để bọn họ chạy té khói rồi. Tôi thật tò mò không biết ai có thể chịu đựng được cái bản này của cậu!”“Đi nhanh lên! Sao anh vẫn nhiều lời như vậy chứ!”Tích Nhĩ ngồi ở căn tin trường đã mười phút. Sao cái tên họ Phạm này lâu la như vậy chứ! Hay lần này lại định cho cô leo cây nữa đây! Vừa mới nói vậy, đã thấy từ xa, bóng người quen thuộc tiến đến. Tích Nhĩ vẫy tay thật cao:“Phong! Tôi ngồi ở đây!”Phạm Thiên Phong quay lại nhìn, đồng thời Nguyễn Hoàng Dương cũng quay lại nhìn cô. Hắn vô cùng ngạc nhiên mà thốt lên:“Trần tích Nhĩ! Sao cô lại ở đây?”