Cuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to…
Chương 48
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… “Trần Tích Nhĩ. Sao cô lại ở đây?”Nguyễn Hoàng Dương vừa nói câu đó xong, thì cả Tích Nhĩ và Phạm Thiên Phong đều không hiểu gì? Phạm Thiên Phong ngạc nhiên nói:“Tích Nhĩ. Cậu quen anh ấy sao?”Tích Nhĩ ngơ ngác lắc đầu:“Tôi... không quen”Nguyễn Hoàng Dương mở to mắt đi lại phía cô:“Cô không quen tôi? Cô mở mắt ra nhìn cho kĩ tôi là ai”Tích Nhĩ mở to mắt ra nhìn người nọ vẫn không có một chút ấn tượng gì. Cô nàng lại lắc đầu lần nữa. Nguyễn Hoàng Dương đặt tay lên hai vai cô;“Tích Nhĩ! Nhất định là cô lâu ngày không đến Dạ Vương nên quên tôi rồi. Không sao! Tối nay tôi dẫn cô đến Dạ Vương! Cô nhất định sẽ nhớ ra tôi”Phạm Thiên Phong nghe vậy, lập tức kéo tiểu bạch thỏ đang trong tay sói xám về phía mình:“Anh nói gì vậy! Sao có thể dẫn Tích Nhĩ đến đó chứ!”“Sao lại không thể? Dù sao trước đây cô ấy cũng vẫn đến thường xuyên mà. Phải không Tích Nhĩ?”Hai người họ một lần nữa nhìn về phía cô. Cô thở daì một tiếng, vẫn là nhất mực nói:“Học trưởng. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Tên tôi đích thực là Tích Nhĩ. Nhưng tuyệt đối không phải Tích Nhĩ mà anh nói. Tôi không quen biết anh”Nguyễn Hoàng Dương đần mặt ra:“Lẽ nào là như vậy? Sao trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy chứ. Hay cô có chị em sinh đôi nào không?”“Em không có”“Chuyện này thật kì lạ. Hai người cứ ăn trước đi. Tôi không ăn đâu. Tôi phải lên phòng để tiêu hóa chuyện này đã”Nói xong, bóng của Nguyễn Hoàng Dương liền xa dần. Phạm Thiên Phong lắc đầu:“Không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa. Lại đi nhận nhầm cậu với người khác”Tích Nhĩ cười trừ. Nhưng có lẽ anh ta không nhận nhầm. Chỉ là, người gặp anh ta không phải là cô. Mà là nhân cách thứ hai của cô. Trần Tích Nhĩ thứ hai.Dạo gần đây, Tích Nhĩ cảm thấy rất bất an. Có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô. Không hiểu sao, lại có một loại cảm giác. Có điều gì đó rất thần bí, cũng rất đáng sợ đang từ từ tiến lại phía cô.( Chương này, hơi ngắn phải không ạ? Nhưng mọi người đừng buồn chương này ngắn để bù cho các chương sau sẽ bùng nổ những diễn biến thú vị vô cùng. Những bí mật trong quá khứ. Những mưu đồ, những toan tính, những kẻ đứng trong bóng tối. Sẽ được bật mí dần dần ở những chương sau. Nên mọi người hãy cùng đón đọc những chương sau nữa. Với lại, mọi người làm ơn dùng cách nào tăng lượt đọc cho tác giả được không? Mấy chục chương rồi mà ít lượt đọc quá. Muốn khóc đây nè)
“Trần Tích Nhĩ. Sao cô lại ở đây?”
Nguyễn Hoàng Dương vừa nói câu đó xong, thì cả Tích Nhĩ và Phạm Thiên Phong đều không hiểu gì? Phạm Thiên Phong ngạc nhiên nói:
“Tích Nhĩ. Cậu quen anh ấy sao?”
Tích Nhĩ ngơ ngác lắc đầu:
“Tôi... không quen”
Nguyễn Hoàng Dương mở to mắt đi lại phía cô:
“Cô không quen tôi? Cô mở mắt ra nhìn cho kĩ tôi là ai”
Tích Nhĩ mở to mắt ra nhìn người nọ vẫn không có một chút ấn tượng gì. Cô nàng lại lắc đầu lần nữa. Nguyễn Hoàng Dương đặt tay lên hai vai cô;
“Tích Nhĩ! Nhất định là cô lâu ngày không đến Dạ Vương nên quên tôi rồi. Không sao! Tối nay tôi dẫn cô đến Dạ Vương! Cô nhất định sẽ nhớ ra tôi”
Phạm Thiên Phong nghe vậy, lập tức kéo tiểu bạch thỏ đang trong tay sói xám về phía mình:
“Anh nói gì vậy! Sao có thể dẫn Tích Nhĩ đến đó chứ!”
“Sao lại không thể? Dù sao trước đây cô ấy cũng vẫn đến thường xuyên mà. Phải không Tích Nhĩ?”
Hai người họ một lần nữa nhìn về phía cô. Cô thở daì một tiếng, vẫn là nhất mực nói:
“Học trưởng. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Tên tôi đích thực là Tích Nhĩ. Nhưng tuyệt đối không phải Tích Nhĩ mà anh nói. Tôi không quen biết anh”
Nguyễn Hoàng Dương đần mặt ra:
“Lẽ nào là như vậy? Sao trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy chứ. Hay cô có chị em sinh đôi nào không?”
“Em không có”
“Chuyện này thật kì lạ. Hai người cứ ăn trước đi. Tôi không ăn đâu. Tôi phải lên phòng để tiêu hóa chuyện này đã”
Nói xong, bóng của Nguyễn Hoàng Dương liền xa dần. Phạm Thiên Phong lắc đầu:
“Không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa. Lại đi nhận nhầm cậu với người khác”
Tích Nhĩ cười trừ. Nhưng có lẽ anh ta không nhận nhầm. Chỉ là, người gặp anh ta không phải là cô. Mà là nhân cách thứ hai của cô. Trần Tích Nhĩ thứ hai.
Dạo gần đây, Tích Nhĩ cảm thấy rất bất an. Có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô. Không hiểu sao, lại có một loại cảm giác. Có điều gì đó rất thần bí, cũng rất đáng sợ đang từ từ tiến lại phía cô.
( Chương này, hơi ngắn phải không ạ? Nhưng mọi người đừng buồn chương này ngắn để bù cho các chương sau sẽ bùng nổ những diễn biến thú vị vô cùng. Những bí mật trong quá khứ. Những mưu đồ, những toan tính, những kẻ đứng trong bóng tối. Sẽ được bật mí dần dần ở những chương sau. Nên mọi người hãy cùng đón đọc những chương sau nữa. Với lại, mọi người làm ơn dùng cách nào tăng lượt đọc cho tác giả được không? Mấy chục chương rồi mà ít lượt đọc quá. Muốn khóc đây nè)
Đa Nhân Cách - Trịnh TrangTác giả: Trịnh TrangCuộc sống là một bức tranh muôn màu, muôn vẻ. Con người, lại là thứ tạo ra linh hồn cho bức tranh đó. Nhưng khi trong một con người lại có những cá tính tách biệt, đấu đá lẫn nhau, liệu bức tranh về cuộc sống, có còn được nguyên vẹn? Chương 1: Qúa khứ đen tối “Tích Nhĩ. Lạc Vân, các con mau chạy đi” Trong phút chốc, ngôi biệt thự chìm trong biển lửa. Người đàn bà xách hai đứa bé chạy ra ngoài phòng khách. Gương mặt cả ba đầy nước mắt. Hai đứa nhỏ mếu máo kêu lên từng đợt: “Ba mẹ ơi... Huhuhu” Người đàn bà đau lòng ôm hai đứa con của mình vào lòng, xoa đầu đứa lớn hơn, nói: “Tích Nhĩ. Con mau đưa em gái con rời khỏi nơi này. Nhớ lời mẹ, tìm đến địa chỉ này” Bà nhanh chóng nhét tờ giấy vào tay Tích Nhĩ. Tích Nhĩ mếu máo: “Mẹ, vậy còn mẹ?” Bà lau nước mắt, mỉm cười với hai cô con gái: “Các con ngoan, ba con đang chờ mẹ. Mẹ đi đón ba con về. Nhớ một điều. Ba mẹ mãi mãi ở bên hai con. Bảo bối, mẹ yêu các con” Bà ôm hai đứa bé vào lòng lần cuối. Sau đó nhanh chóng buông hai đứa ra, hết to… “Trần Tích Nhĩ. Sao cô lại ở đây?”Nguyễn Hoàng Dương vừa nói câu đó xong, thì cả Tích Nhĩ và Phạm Thiên Phong đều không hiểu gì? Phạm Thiên Phong ngạc nhiên nói:“Tích Nhĩ. Cậu quen anh ấy sao?”Tích Nhĩ ngơ ngác lắc đầu:“Tôi... không quen”Nguyễn Hoàng Dương mở to mắt đi lại phía cô:“Cô không quen tôi? Cô mở mắt ra nhìn cho kĩ tôi là ai”Tích Nhĩ mở to mắt ra nhìn người nọ vẫn không có một chút ấn tượng gì. Cô nàng lại lắc đầu lần nữa. Nguyễn Hoàng Dương đặt tay lên hai vai cô;“Tích Nhĩ! Nhất định là cô lâu ngày không đến Dạ Vương nên quên tôi rồi. Không sao! Tối nay tôi dẫn cô đến Dạ Vương! Cô nhất định sẽ nhớ ra tôi”Phạm Thiên Phong nghe vậy, lập tức kéo tiểu bạch thỏ đang trong tay sói xám về phía mình:“Anh nói gì vậy! Sao có thể dẫn Tích Nhĩ đến đó chứ!”“Sao lại không thể? Dù sao trước đây cô ấy cũng vẫn đến thường xuyên mà. Phải không Tích Nhĩ?”Hai người họ một lần nữa nhìn về phía cô. Cô thở daì một tiếng, vẫn là nhất mực nói:“Học trưởng. Có lẽ anh nhận nhầm người rồi. Tên tôi đích thực là Tích Nhĩ. Nhưng tuyệt đối không phải Tích Nhĩ mà anh nói. Tôi không quen biết anh”Nguyễn Hoàng Dương đần mặt ra:“Lẽ nào là như vậy? Sao trên đời này lại có hai người giống nhau như vậy chứ. Hay cô có chị em sinh đôi nào không?”“Em không có”“Chuyện này thật kì lạ. Hai người cứ ăn trước đi. Tôi không ăn đâu. Tôi phải lên phòng để tiêu hóa chuyện này đã”Nói xong, bóng của Nguyễn Hoàng Dương liền xa dần. Phạm Thiên Phong lắc đầu:“Không biết hôm nay anh ấy bị làm sao nữa. Lại đi nhận nhầm cậu với người khác”Tích Nhĩ cười trừ. Nhưng có lẽ anh ta không nhận nhầm. Chỉ là, người gặp anh ta không phải là cô. Mà là nhân cách thứ hai của cô. Trần Tích Nhĩ thứ hai.Dạo gần đây, Tích Nhĩ cảm thấy rất bất an. Có rất nhiều chuyện xảy ra liên quan đến cô. Không hiểu sao, lại có một loại cảm giác. Có điều gì đó rất thần bí, cũng rất đáng sợ đang từ từ tiến lại phía cô.( Chương này, hơi ngắn phải không ạ? Nhưng mọi người đừng buồn chương này ngắn để bù cho các chương sau sẽ bùng nổ những diễn biến thú vị vô cùng. Những bí mật trong quá khứ. Những mưu đồ, những toan tính, những kẻ đứng trong bóng tối. Sẽ được bật mí dần dần ở những chương sau. Nên mọi người hãy cùng đón đọc những chương sau nữa. Với lại, mọi người làm ơn dùng cách nào tăng lượt đọc cho tác giả được không? Mấy chục chương rồi mà ít lượt đọc quá. Muốn khóc đây nè)