Tác giả:

Tháng chín, đầu thu. Những còn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua từng tán lá vàng úa trên cành cây. Tia nắng sáng không đậm, không gắt, lan trãi trên bầu trời xanh thẳm, vươn vãi xuống một vùng quê nọ, thuộc tỉnh nọ. Nơi mà người dân ai nấy xôn xao mùa lúa về. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng máy chuốc, máy gặt, rộn rã cả một khoảng trời. Ở một căn phòng nhỏ nhắn, trong một căn nhà dưới mặt đường quê. Hạ Vy ở đó. Cô tất nhiên nghe những âm thanh này rất rõ. Đẩy chiếc cửa sổ sập lên, cô kéo chiếc rèm nhỏ qua bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường đất bên hông nhà. Bên đó, có vài người hàng xóm đang chất rơm cuộn trên mấy chiếc xe rùa đẩy về. Chợt cô trông thấy cái Mây - nhỏ bạn từ thuở ấu đến bấy giờ. Cô nàng vẻ mặt trong rất hớn hở, trong tay cầm quả ổi, hai chân đạp trên cái cây xà bắt ngang giữa hai cây trụ làm hàng rào, ngồi chòm hõm mà ăn. Điệu bộ trông thật xấu chết đi được! Hạ Vy đưa tay huơ huơ, cất giọng kêu cô nàng. - Mây! Mây! Cái Mây chợt nghe tiếng gọi, nhìn sang hướng Hạ Vy đứng,…

Chương 2: Bị rơi xuống nước

Cỏ Bốn Lá Là AnhTác giả: Gián NhỏTháng chín, đầu thu. Những còn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua từng tán lá vàng úa trên cành cây. Tia nắng sáng không đậm, không gắt, lan trãi trên bầu trời xanh thẳm, vươn vãi xuống một vùng quê nọ, thuộc tỉnh nọ. Nơi mà người dân ai nấy xôn xao mùa lúa về. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng máy chuốc, máy gặt, rộn rã cả một khoảng trời. Ở một căn phòng nhỏ nhắn, trong một căn nhà dưới mặt đường quê. Hạ Vy ở đó. Cô tất nhiên nghe những âm thanh này rất rõ. Đẩy chiếc cửa sổ sập lên, cô kéo chiếc rèm nhỏ qua bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường đất bên hông nhà. Bên đó, có vài người hàng xóm đang chất rơm cuộn trên mấy chiếc xe rùa đẩy về. Chợt cô trông thấy cái Mây - nhỏ bạn từ thuở ấu đến bấy giờ. Cô nàng vẻ mặt trong rất hớn hở, trong tay cầm quả ổi, hai chân đạp trên cái cây xà bắt ngang giữa hai cây trụ làm hàng rào, ngồi chòm hõm mà ăn. Điệu bộ trông thật xấu chết đi được! Hạ Vy đưa tay huơ huơ, cất giọng kêu cô nàng. - Mây! Mây! Cái Mây chợt nghe tiếng gọi, nhìn sang hướng Hạ Vy đứng,… Tối đến, ánh trăng vàng nhạt, nhẹ nhàng trút luồng ánh sáng xuống con đường đất của vùng quê. Làm ánh lên một con đường màu ngà đẹp lung linh.Như Mây vốn là cô gái nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã sửa soạn cho mình xong. Hôm nay cô mặc một chiếc yếm kaki màu đồng, bên trong là áo phông trắng, đầu tết hai bím tóc, chân đi giầy ba ta. Trông cô nàng năng động làm sao. Chả bù cho con người trong kia. Đã ba tiếng rồi mà vẫn chưa ra khỏi cửa.Như Mây bấy giờ chờ đã mỏi mòn, cuối cùng cô nàng cũng vươn mình, lấy hết sức nói vọng vào.- Hạ Vy. Sao còn chưa ra?- Ờ ờ. Gần xong rồi! Đợi tí! Đợi tí!- Đúng là... - Như Mây nhăn mặt.Cô bạn này là thế. Hễ cứ nói đi đâu là sựa soạn cho lắm vào thôi. Đã thế tính tình vốn là người chậm chạp nên bắt cô chờ lâu như bây giờ không phải là lần đầu.Kể từ khi Như Mây kêu cho đến ba mươi phút sau, Hạ Vy mới hấp hóe đi ra.Cô nàng diện chiếc váy hoa và đôi giầy bi tít như suy nghĩ. Tóc buông thả để qua hai bên. Trông cô có phần rất thục nữ.Hạ Vy nhỏe miệng cười, thúc lấy cánh tay Như Mây đang ngẩn tò te ra đấy. Nói:- Mây! Mây! Đi thôi!- Ờ ờ. Nay đẹp quá!Thế là Hạ Vy khoát tay Như Mây đến nhà đại gia Ba Thanh. Ngay từ đầu vào hẻm đã thấy đông đúc. Ai nấy đều quần tơ, áo lụa. Trông thật đẹp mắt.Tiếng nhạc xập xình trên gác nhà vọng xuống. Không khí bấy giờ náo nhiệt hơn muôn phần.Hạ Vy có chút rụt rè. Cô nàng từ từ nấp vào phía sau lưng Như Mây, rảo mắt nhìn xung quanh.Như Mây vốn sẳn tình hoạt bắt, dạng dĩ. Có lẽ vì thế mà cô nàng chẳng e dè sợ sệt gì cả. Nắm lấy cánh tay Hạ Vy, cô kéo thẳng vào trong khu nhà. Nơi đang diễn ra buổi tiệc lớn hơn tiệc cưới.Hạ Vy bước theo Như Mây đi vào trong, lồng ngực không tránh sự phập phồng lên xuống của hồi hộp. Cô có phải là đang đi tìm hoàng tử không nhỉ? Hoàng tử và cô sẽ gặp nhau đêm nay chứ?Hằng vạn, hàng vạn câu hỏi bắt đầu đặt ra trong đầu cô. Như Mây vì quá phấn khích nên cũng không để ý. Cô bạn nhìn chằm chằm vào chùm đèn sang trọng trên chiếc bàn bên góc nhà và đám con trai mới lớn bạn Đức Phú và đã có dấu hiệu nhõ nước dãi. Chẳng thèm nhìn lấy Hạ Vy. Cô nàng chạy đến nên kia. Chỉ để lại một câu nói to. "Chị mày cua trai đây em ơi!"Vậy là Hạ Vy đã bị bỏ rơi. Theo cô được biết thì trong bữa tiệc hôm nay có đồ ăn nữa. Cô bắt đầu đi lang thang kiếm đồ ăn bỏ bụng, từ chiều giờ lo sửa soạn. Cô đói lắm rồi!Cô sau bao lần tìm kiến bất thành. Cuối cùng cô đã tìm thấy nơi chất đầy đồ ăn trên chiếc bàn gần sân khấu. Bấm bụng suy nghĩ. Cho rằng sẽ không ai để ý mình, cô liền tiến lại phía đó ngay.Kế sân khấu là một cái hồ nước. Cô nhìn lên chiếc bàn. Trên đó đầy ắp những món ngon như gà rán, yến xào,...Bụng cô bấy giờ kêu lên từng hồi. Cô quan sát miếng gá rán giòn rụm kia. Đưa tay lấy một miếng, gà bấy giờ đã nắm trong tay. Chưa kịp cười hớn hở vì chiến thắng thì đột nhiên cô có cảm giác như ai đó đang khều khều vai mình, giật mình làm rơi miếng gà rán lên phía trước. Cô nhoái người theo chụp lấy.Lúc này có một tiếng "Tũm" thật to. Cô đã bị rơi xuống nước.

Tối đến, ánh trăng vàng nhạt, nhẹ nhàng trút luồng ánh sáng xuống con đường đất của vùng quê. Làm ánh lên một con đường màu ngà đẹp lung linh.

Như Mây vốn là cô gái nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã sửa soạn cho mình xong. Hôm nay cô mặc một chiếc yếm kaki màu đồng, bên trong là áo phông trắng, đầu tết hai bím tóc, chân đi giầy ba ta. Trông cô nàng năng động làm sao. Chả bù cho con người trong kia. Đã ba tiếng rồi mà vẫn chưa ra khỏi cửa.

Như Mây bấy giờ chờ đã mỏi mòn, cuối cùng cô nàng cũng vươn mình, lấy hết sức nói vọng vào.

- Hạ Vy. Sao còn chưa ra?

- Ờ ờ. Gần xong rồi! Đợi tí! Đợi tí!

- Đúng là... - Như Mây nhăn mặt.

Cô bạn này là thế. Hễ cứ nói đi đâu là sựa soạn cho lắm vào thôi. Đã thế tính tình vốn là người chậm chạp nên bắt cô chờ lâu như bây giờ không phải là lần đầu.

Kể từ khi Như Mây kêu cho đến ba mươi phút sau, Hạ Vy mới hấp hóe đi ra.

Cô nàng diện chiếc váy hoa và đôi giầy bi tít như suy nghĩ. Tóc buông thả để qua hai bên. Trông cô có phần rất thục nữ.

Hạ Vy nhỏe miệng cười, thúc lấy cánh tay Như Mây đang ngẩn tò te ra đấy. Nói:

- Mây! Mây! Đi thôi!

- Ờ ờ. Nay đẹp quá!

Thế là Hạ Vy khoát tay Như Mây đến nhà đại gia Ba Thanh. Ngay từ đầu vào hẻm đã thấy đông đúc. Ai nấy đều quần tơ, áo lụa. Trông thật đẹp mắt.

Tiếng nhạc xập xình trên gác nhà vọng xuống. Không khí bấy giờ náo nhiệt hơn muôn phần.

Hạ Vy có chút rụt rè. Cô nàng từ từ nấp vào phía sau lưng Như Mây, rảo mắt nhìn xung quanh.

Như Mây vốn sẳn tình hoạt bắt, dạng dĩ. Có lẽ vì thế mà cô nàng chẳng e dè sợ sệt gì cả. Nắm lấy cánh tay Hạ Vy, cô kéo thẳng vào trong khu nhà. Nơi đang diễn ra buổi tiệc lớn hơn tiệc cưới.

Hạ Vy bước theo Như Mây đi vào trong, lồng ngực không tránh sự phập phồng lên xuống của hồi hộp. Cô có phải là đang đi tìm hoàng tử không nhỉ? Hoàng tử và cô sẽ gặp nhau đêm nay chứ?

Hằng vạn, hàng vạn câu hỏi bắt đầu đặt ra trong đầu cô. Như Mây vì quá phấn khích nên cũng không để ý. Cô bạn nhìn chằm chằm vào chùm đèn sang trọng trên chiếc bàn bên góc nhà và đám con trai mới lớn bạn Đức Phú và đã có dấu hiệu nhõ nước dãi. Chẳng thèm nhìn lấy Hạ Vy. Cô nàng chạy đến nên kia. Chỉ để lại một câu nói to. "Chị mày cua trai đây em ơi!"

Vậy là Hạ Vy đã bị bỏ rơi. Theo cô được biết thì trong bữa tiệc hôm nay có đồ ăn nữa. Cô bắt đầu đi lang thang kiếm đồ ăn bỏ bụng, từ chiều giờ lo sửa soạn. Cô đói lắm rồi!

Cô sau bao lần tìm kiến bất thành. Cuối cùng cô đã tìm thấy nơi chất đầy đồ ăn trên chiếc bàn gần sân khấu. Bấm bụng suy nghĩ. Cho rằng sẽ không ai để ý mình, cô liền tiến lại phía đó ngay.

Kế sân khấu là một cái hồ nước. Cô nhìn lên chiếc bàn. Trên đó đầy ắp những món ngon như gà rán, yến xào,...

Bụng cô bấy giờ kêu lên từng hồi. Cô quan sát miếng gá rán giòn rụm kia. Đưa tay lấy một miếng, gà bấy giờ đã nắm trong tay. Chưa kịp cười hớn hở vì chiến thắng thì đột nhiên cô có cảm giác như ai đó đang khều khều vai mình, giật mình làm rơi miếng gà rán lên phía trước. Cô nhoái người theo chụp lấy.

Lúc này có một tiếng "Tũm" thật to. Cô đã bị rơi xuống nước.

Cỏ Bốn Lá Là AnhTác giả: Gián NhỏTháng chín, đầu thu. Những còn gió nhè nhẹ khẽ lướt qua từng tán lá vàng úa trên cành cây. Tia nắng sáng không đậm, không gắt, lan trãi trên bầu trời xanh thẳm, vươn vãi xuống một vùng quê nọ, thuộc tỉnh nọ. Nơi mà người dân ai nấy xôn xao mùa lúa về. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng máy chuốc, máy gặt, rộn rã cả một khoảng trời. Ở một căn phòng nhỏ nhắn, trong một căn nhà dưới mặt đường quê. Hạ Vy ở đó. Cô tất nhiên nghe những âm thanh này rất rõ. Đẩy chiếc cửa sổ sập lên, cô kéo chiếc rèm nhỏ qua bên trái, ánh mắt nhìn chằm chằm con đường đất bên hông nhà. Bên đó, có vài người hàng xóm đang chất rơm cuộn trên mấy chiếc xe rùa đẩy về. Chợt cô trông thấy cái Mây - nhỏ bạn từ thuở ấu đến bấy giờ. Cô nàng vẻ mặt trong rất hớn hở, trong tay cầm quả ổi, hai chân đạp trên cái cây xà bắt ngang giữa hai cây trụ làm hàng rào, ngồi chòm hõm mà ăn. Điệu bộ trông thật xấu chết đi được! Hạ Vy đưa tay huơ huơ, cất giọng kêu cô nàng. - Mây! Mây! Cái Mây chợt nghe tiếng gọi, nhìn sang hướng Hạ Vy đứng,… Tối đến, ánh trăng vàng nhạt, nhẹ nhàng trút luồng ánh sáng xuống con đường đất của vùng quê. Làm ánh lên một con đường màu ngà đẹp lung linh.Như Mây vốn là cô gái nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã sửa soạn cho mình xong. Hôm nay cô mặc một chiếc yếm kaki màu đồng, bên trong là áo phông trắng, đầu tết hai bím tóc, chân đi giầy ba ta. Trông cô nàng năng động làm sao. Chả bù cho con người trong kia. Đã ba tiếng rồi mà vẫn chưa ra khỏi cửa.Như Mây bấy giờ chờ đã mỏi mòn, cuối cùng cô nàng cũng vươn mình, lấy hết sức nói vọng vào.- Hạ Vy. Sao còn chưa ra?- Ờ ờ. Gần xong rồi! Đợi tí! Đợi tí!- Đúng là... - Như Mây nhăn mặt.Cô bạn này là thế. Hễ cứ nói đi đâu là sựa soạn cho lắm vào thôi. Đã thế tính tình vốn là người chậm chạp nên bắt cô chờ lâu như bây giờ không phải là lần đầu.Kể từ khi Như Mây kêu cho đến ba mươi phút sau, Hạ Vy mới hấp hóe đi ra.Cô nàng diện chiếc váy hoa và đôi giầy bi tít như suy nghĩ. Tóc buông thả để qua hai bên. Trông cô có phần rất thục nữ.Hạ Vy nhỏe miệng cười, thúc lấy cánh tay Như Mây đang ngẩn tò te ra đấy. Nói:- Mây! Mây! Đi thôi!- Ờ ờ. Nay đẹp quá!Thế là Hạ Vy khoát tay Như Mây đến nhà đại gia Ba Thanh. Ngay từ đầu vào hẻm đã thấy đông đúc. Ai nấy đều quần tơ, áo lụa. Trông thật đẹp mắt.Tiếng nhạc xập xình trên gác nhà vọng xuống. Không khí bấy giờ náo nhiệt hơn muôn phần.Hạ Vy có chút rụt rè. Cô nàng từ từ nấp vào phía sau lưng Như Mây, rảo mắt nhìn xung quanh.Như Mây vốn sẳn tình hoạt bắt, dạng dĩ. Có lẽ vì thế mà cô nàng chẳng e dè sợ sệt gì cả. Nắm lấy cánh tay Hạ Vy, cô kéo thẳng vào trong khu nhà. Nơi đang diễn ra buổi tiệc lớn hơn tiệc cưới.Hạ Vy bước theo Như Mây đi vào trong, lồng ngực không tránh sự phập phồng lên xuống của hồi hộp. Cô có phải là đang đi tìm hoàng tử không nhỉ? Hoàng tử và cô sẽ gặp nhau đêm nay chứ?Hằng vạn, hàng vạn câu hỏi bắt đầu đặt ra trong đầu cô. Như Mây vì quá phấn khích nên cũng không để ý. Cô bạn nhìn chằm chằm vào chùm đèn sang trọng trên chiếc bàn bên góc nhà và đám con trai mới lớn bạn Đức Phú và đã có dấu hiệu nhõ nước dãi. Chẳng thèm nhìn lấy Hạ Vy. Cô nàng chạy đến nên kia. Chỉ để lại một câu nói to. "Chị mày cua trai đây em ơi!"Vậy là Hạ Vy đã bị bỏ rơi. Theo cô được biết thì trong bữa tiệc hôm nay có đồ ăn nữa. Cô bắt đầu đi lang thang kiếm đồ ăn bỏ bụng, từ chiều giờ lo sửa soạn. Cô đói lắm rồi!Cô sau bao lần tìm kiến bất thành. Cuối cùng cô đã tìm thấy nơi chất đầy đồ ăn trên chiếc bàn gần sân khấu. Bấm bụng suy nghĩ. Cho rằng sẽ không ai để ý mình, cô liền tiến lại phía đó ngay.Kế sân khấu là một cái hồ nước. Cô nhìn lên chiếc bàn. Trên đó đầy ắp những món ngon như gà rán, yến xào,...Bụng cô bấy giờ kêu lên từng hồi. Cô quan sát miếng gá rán giòn rụm kia. Đưa tay lấy một miếng, gà bấy giờ đã nắm trong tay. Chưa kịp cười hớn hở vì chiến thắng thì đột nhiên cô có cảm giác như ai đó đang khều khều vai mình, giật mình làm rơi miếng gà rán lên phía trước. Cô nhoái người theo chụp lấy.Lúc này có một tiếng "Tũm" thật to. Cô đã bị rơi xuống nước.

Chương 2: Bị rơi xuống nước