Tác giả:

Nắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên…

Chương 14: Khiêu khích 2

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… - Tôi vẫn muốn cùng anh thử tàiMinh Vũ không nói gì, chẳng muốn đôi co nhiều với nó, sự khinh bỉ đẩy lên tận cùng- Được thôi, nếu cô thích, tôi sẽ chiều cô…. Mang hai ly ra đây.Hai ly café được đưa ra, đặt ngay ngắn trên bàn.Mọi người đổ xô nhau đến nhìn cảnh tượng trước mắt. cũng chỉ là ly café rất bình thường thôi mà, ai uống mà chả cảm nhận được café và sữa, họa lắm thêm ít đường, lại còn đi so tài với ông chủ nổi tiếng, cô bé thua chắc rồi- Cậu.. Minh Vũ chỉ tay về phía người mang café ra.. cậu tự tay pha chế hai ly này- Dạ đúng..- Tốt, cậu làm trọng tài lần thử nàyCả hai người đưa ly café lên chép miệng, vị lần này có vẻ hợp hơn so với ly vừa nãy của nó, cũng đúng thôi làm cho chủ thì phải khác chứ- Bây giờ hai người đọc lần lượt những vị có trong café cho tôi nghe, ai trả lời đúng và đủ thì được coi là thắng. Chàng trai trẻ lên tiếngMinh Vũ uể oải ngồi khoanh chân- Cô nói trước quyền thắng sẽ cao hơn, nếu đúng, tôi nhận thua cuộc- Nhường anh. Câu nói nhẹ nhàng đến mức họ dường như không nghe thấy gì- Có phải cô tự cao quá không.Một nhân viên bức xúc suốt nãy giờ cất giọngAnh liếc đôi mắt lạnh lùng về phía kia, cô ta im bặt bất giác lùi lại, không nói thêm câu nào nữa- Arabica, sữa ong chúa, đường phèn, bột quế, và hương hoa hải tràKhông nhí như nén lại một chỗĐây có lẽ là sự ngạc nhiên nhiều nhất từ đầu đến giờ, chỉ cần nhấp ngụm nhỏ mà đã biết tần tật những vị trong đó. Ngay cả phân biệt trong đó có bột quế thì Minh Vũ quả là ở trên một tầm khácÔng chủ cũ và Ngọc Hân cũng ngạc nhiên không kém, thật không thể tin vào tai của mình, 2 người học chạy lại nhấp một ít café vào miệng, hương vị quả không tồiVà thật sự nó chỉ cảm nhận được vị café, ít sữa béo ngậy và… chẳng còn cái gì nữaĐến mức hai người còn dơ cả ngón tay cái ra tỏ vẻ khâm phụcMột nụ cười tươi mê hoặc xuất hiện trên khuôn mặt sau hành động của 2 người kia làm bừng sáng cả một vùng- Ôi mẹ ơi, anh ấy đẹp trai quá điMấy cô nàng trong quán hét lên vì thích thú- Đến lượt cô. Anh nhếch mắt tỏ vẻ khiêu khích – đừng quên lời hứa lúc nãy- Anh cũng nhớ là như thếHân quay ra lo lắng nhìn bạn, liệu có thắng nổi không đây, đền 100 lần ly đó, chắc tầm …cô xòe tay ra lẩm bẩm …hơn 10 triệu…oh my god hơn một tháng lương của tôi. Lần này tớ bị cậu xúi giục rôìNói rồi cô quay sang Vân Nam, khuôn mặt hết sức bình thản – 10 triệu, tớ làm gì có tiền đền cho cậu đây… hơ hơ ai nói với cậu là tớ sẽ thua, nó nháy mắt tinh nghịch- Bột hoa quế, cải tử và rượu…Sau khi giọng nói chấm dứt là lần này ngạc nhiên càng tăng lên gấp bội- haha. Cả phòng bật cười, cô có lầm không vậy cô gái… đến cái cơ bản cô còn không cho vào ( ý ông ấy là tên một loại café mà nó còn không nhận ra), cô thật là…Cả hàm răng của Hân có vẻ sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi. Thôi, tiền ơi, tao đi đây, mày ở lại nhéCô lần này thua chắc rồi- Các vị còn chưa nghe lời nhận xét từ chàng trai trẻ kia cơ màCậu ta lúc này như mới hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm vào Vân Nam, khóe môi tỏ ra ngạc nhiên cao độ- Thật ra, cái đó không phải ra café, chỉ là bột hoa quế, cải tử và rượu … y hệt như lời cô gái này nói***- Này, nói cho tớ biết đi, làm sao mà cậu có thể đoán được thếTrên xe buýt mà Hân không ngừng miệng hỏi, tay ra sức nó về phía mình khiến nó nhiều lần chao đảo suýt ngã- Tớ sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa, thật bất tiện. Nó cố ý đánh sang câu nói khác cho cô bạn đỡ phiền phức- Này, này, cậu vẫn chưa trả lời câu của tớ … không tớ ngày nào cũng bắt cậu đi xe buýt cùng đấyNó cũng bó tay với cô bạn- Thật ra trước đấy tớ có được học cách nhận biết các vị đặc trưng của đồ uống, chỉ là tình cờ mà thôi- Thật không đấy, cô hỏi ngờ vực..@@ nhỡ đâu thua, cậu lấy đâu ra số tiền đền họ, cả tháng lương của tớ còn thiếu- Cùng lắm tớ cắm người chỗ họ quét dọn là được chứ gìHân cười như mếu, cậu đang trêu tớ đấy àNhưng lúc đấy trông sắc mặt của mọi người ở đấy còn khủng hơn, nhất là Minh Vũ, anh ta càng ngạc nhiên hơn hẳn. Đôi mắt nhíu chặt như thể không tin lời cậu kia nói- Tôi không muốn cho cậu nghỉ việc đâuCâu nói này cất lên sau khi cậu kia công bố kết quả- Thật sự …là …như thế… thưa ông chủ…cậu ta lắp bắp mãi mới thành tiếngNhận cái chiến thắng này nó cũng chẳng bận tâm gì, cái nó quan tâm là có được số điện thoại của anh và đã được nói với anh là nó vui lắm rồiMặc dù sau thành công đấy là điều nó không một chút nào, đau nhiều hơn vui- Cô trông vậy cũng giỏi đấy, nhưng đời phải có khuôn mặt đẹp và …đừng có BẨNMinh Vũ cố gắng nói nhỏ vào tai nó kéo dài câu nói phía sauÁnh sáng trước mắt như bị màn sương nào đấy bao phủ, mỏng nhưng vẫn không thấy được nét mặt lúc đó của anh- Và tôi chẳng muốn gặp lại cô một chút nàoHơi đau…..

- Tôi vẫn muốn cùng anh thử tài

Minh Vũ không nói gì, chẳng muốn đôi co nhiều với nó, sự khinh bỉ đẩy lên tận cùng

- Được thôi, nếu cô thích, tôi sẽ chiều cô…. Mang hai ly ra đây.

Hai ly café được đưa ra, đặt ngay ngắn trên bàn.

Mọi người đổ xô nhau đến nhìn cảnh tượng trước mắt. cũng chỉ là ly café rất bình thường thôi mà, ai uống mà chả cảm nhận được café và sữa, họa lắm thêm ít đường, lại còn đi so tài với ông chủ nổi tiếng, cô bé thua chắc rồi

- Cậu.. Minh Vũ chỉ tay về phía người mang café ra.. cậu tự tay pha chế hai ly này

- Dạ đúng..

- Tốt, cậu làm trọng tài lần thử này

Cả hai người đưa ly café lên chép miệng, vị lần này có vẻ hợp hơn so với ly vừa nãy của nó, cũng đúng thôi làm cho chủ thì phải khác chứ

- Bây giờ hai người đọc lần lượt những vị có trong café cho tôi nghe, ai trả lời đúng và đủ thì được coi là thắng. Chàng trai trẻ lên tiếng

Minh Vũ uể oải ngồi khoanh chân

- Cô nói trước quyền thắng sẽ cao hơn, nếu đúng, tôi nhận thua cuộc

- Nhường anh. Câu nói nhẹ nhàng đến mức họ dường như không nghe thấy gì

- Có phải cô tự cao quá không.Một nhân viên bức xúc suốt nãy giờ cất giọng

Anh liếc đôi mắt lạnh lùng về phía kia, cô ta im bặt bất giác lùi lại, không nói thêm câu nào nữa

- Arabica, sữa ong chúa, đường phèn, bột quế, và hương hoa hải trà

Không nhí như nén lại một chỗ

Đây có lẽ là sự ngạc nhiên nhiều nhất từ đầu đến giờ, chỉ cần nhấp ngụm nhỏ mà đã biết tần tật những vị trong đó. Ngay cả phân biệt trong đó có bột quế thì Minh Vũ quả là ở trên một tầm khác

Ông chủ cũ và Ngọc Hân cũng ngạc nhiên không kém, thật không thể tin vào tai của mình, 2 người học chạy lại nhấp một ít café vào miệng, hương vị quả không tồi

Và thật sự nó chỉ cảm nhận được vị café, ít sữa béo ngậy và… chẳng còn cái gì nữa

Đến mức hai người còn dơ cả ngón tay cái ra tỏ vẻ khâm phục

Một nụ cười tươi mê hoặc xuất hiện trên khuôn mặt sau hành động của 2 người kia làm bừng sáng cả một vùng

- Ôi mẹ ơi, anh ấy đẹp trai quá đi

Mấy cô nàng trong quán hét lên vì thích thú

- Đến lượt cô. Anh nhếch mắt tỏ vẻ khiêu khích – đừng quên lời hứa lúc nãy

- Anh cũng nhớ là như thế

Hân quay ra lo lắng nhìn bạn, liệu có thắng nổi không đây, đền 100 lần ly đó, chắc tầm …cô xòe tay ra lẩm bẩm …hơn 10 triệu…oh my god hơn một tháng lương của tôi. Lần này tớ bị cậu xúi giục rôì

Nói rồi cô quay sang Vân Nam, khuôn mặt hết sức bình thản – 10 triệu, tớ làm gì có tiền đền cho cậu đây… hơ hơ ai nói với cậu là tớ sẽ thua, nó nháy mắt tinh nghịch

- Bột hoa quế, cải tử và rượu…

Sau khi giọng nói chấm dứt là lần này ngạc nhiên càng tăng lên gấp bội

- haha. Cả phòng bật cười, cô có lầm không vậy cô gái… đến cái cơ bản cô còn không cho vào ( ý ông ấy là tên một loại café mà nó còn không nhận ra), cô thật là…

Cả hàm răng của Hân có vẻ sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi. Thôi, tiền ơi, tao đi đây, mày ở lại nhé

Cô lần này thua chắc rồi

- Các vị còn chưa nghe lời nhận xét từ chàng trai trẻ kia cơ mà

Cậu ta lúc này như mới hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm vào Vân Nam, khóe môi tỏ ra ngạc nhiên cao độ

- Thật ra, cái đó không phải ra café, chỉ là bột hoa quế, cải tử và rượu … y hệt như lời cô gái này nói

***

- Này, nói cho tớ biết đi, làm sao mà cậu có thể đoán được thế

Trên xe buýt mà Hân không ngừng miệng hỏi, tay ra sức nó về phía mình khiến nó nhiều lần chao đảo suýt ngã

- Tớ sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa, thật bất tiện. Nó cố ý đánh sang câu nói khác cho cô bạn đỡ phiền phức

- Này, này, cậu vẫn chưa trả lời câu của tớ … không tớ ngày nào cũng bắt cậu đi xe buýt cùng đấy

Nó cũng bó tay với cô bạn

- Thật ra trước đấy tớ có được học cách nhận biết các vị đặc trưng của đồ uống, chỉ là tình cờ mà thôi

- Thật không đấy, cô hỏi ngờ vực..@@ nhỡ đâu thua, cậu lấy đâu ra số tiền đền họ, cả tháng lương của tớ còn thiếu

- Cùng lắm tớ cắm người chỗ họ quét dọn là được chứ gì

Hân cười như mếu, cậu đang trêu tớ đấy à

Nhưng lúc đấy trông sắc mặt của mọi người ở đấy còn khủng hơn, nhất là Minh Vũ, anh ta càng ngạc nhiên hơn hẳn. Đôi mắt nhíu chặt như thể không tin lời cậu kia nói

- Tôi không muốn cho cậu nghỉ việc đâu

Câu nói này cất lên sau khi cậu kia công bố kết quả

- Thật sự …là …như thế… thưa ông chủ…cậu ta lắp bắp mãi mới thành tiếng

Nhận cái chiến thắng này nó cũng chẳng bận tâm gì, cái nó quan tâm là có được số điện thoại của anh và đã được nói với anh là nó vui lắm rồi

Mặc dù sau thành công đấy là điều nó không một chút nào, đau nhiều hơn vui

- Cô trông vậy cũng giỏi đấy, nhưng đời phải có khuôn mặt đẹp và …đừng có BẨN

Minh Vũ cố gắng nói nhỏ vào tai nó kéo dài câu nói phía sau

Ánh sáng trước mắt như bị màn sương nào đấy bao phủ, mỏng nhưng vẫn không thấy được nét mặt lúc đó của anh

- Và tôi chẳng muốn gặp lại cô một chút nào

Hơi đau…..

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… - Tôi vẫn muốn cùng anh thử tàiMinh Vũ không nói gì, chẳng muốn đôi co nhiều với nó, sự khinh bỉ đẩy lên tận cùng- Được thôi, nếu cô thích, tôi sẽ chiều cô…. Mang hai ly ra đây.Hai ly café được đưa ra, đặt ngay ngắn trên bàn.Mọi người đổ xô nhau đến nhìn cảnh tượng trước mắt. cũng chỉ là ly café rất bình thường thôi mà, ai uống mà chả cảm nhận được café và sữa, họa lắm thêm ít đường, lại còn đi so tài với ông chủ nổi tiếng, cô bé thua chắc rồi- Cậu.. Minh Vũ chỉ tay về phía người mang café ra.. cậu tự tay pha chế hai ly này- Dạ đúng..- Tốt, cậu làm trọng tài lần thử nàyCả hai người đưa ly café lên chép miệng, vị lần này có vẻ hợp hơn so với ly vừa nãy của nó, cũng đúng thôi làm cho chủ thì phải khác chứ- Bây giờ hai người đọc lần lượt những vị có trong café cho tôi nghe, ai trả lời đúng và đủ thì được coi là thắng. Chàng trai trẻ lên tiếngMinh Vũ uể oải ngồi khoanh chân- Cô nói trước quyền thắng sẽ cao hơn, nếu đúng, tôi nhận thua cuộc- Nhường anh. Câu nói nhẹ nhàng đến mức họ dường như không nghe thấy gì- Có phải cô tự cao quá không.Một nhân viên bức xúc suốt nãy giờ cất giọngAnh liếc đôi mắt lạnh lùng về phía kia, cô ta im bặt bất giác lùi lại, không nói thêm câu nào nữa- Arabica, sữa ong chúa, đường phèn, bột quế, và hương hoa hải tràKhông nhí như nén lại một chỗĐây có lẽ là sự ngạc nhiên nhiều nhất từ đầu đến giờ, chỉ cần nhấp ngụm nhỏ mà đã biết tần tật những vị trong đó. Ngay cả phân biệt trong đó có bột quế thì Minh Vũ quả là ở trên một tầm khácÔng chủ cũ và Ngọc Hân cũng ngạc nhiên không kém, thật không thể tin vào tai của mình, 2 người học chạy lại nhấp một ít café vào miệng, hương vị quả không tồiVà thật sự nó chỉ cảm nhận được vị café, ít sữa béo ngậy và… chẳng còn cái gì nữaĐến mức hai người còn dơ cả ngón tay cái ra tỏ vẻ khâm phụcMột nụ cười tươi mê hoặc xuất hiện trên khuôn mặt sau hành động của 2 người kia làm bừng sáng cả một vùng- Ôi mẹ ơi, anh ấy đẹp trai quá điMấy cô nàng trong quán hét lên vì thích thú- Đến lượt cô. Anh nhếch mắt tỏ vẻ khiêu khích – đừng quên lời hứa lúc nãy- Anh cũng nhớ là như thếHân quay ra lo lắng nhìn bạn, liệu có thắng nổi không đây, đền 100 lần ly đó, chắc tầm …cô xòe tay ra lẩm bẩm …hơn 10 triệu…oh my god hơn một tháng lương của tôi. Lần này tớ bị cậu xúi giục rôìNói rồi cô quay sang Vân Nam, khuôn mặt hết sức bình thản – 10 triệu, tớ làm gì có tiền đền cho cậu đây… hơ hơ ai nói với cậu là tớ sẽ thua, nó nháy mắt tinh nghịch- Bột hoa quế, cải tử và rượu…Sau khi giọng nói chấm dứt là lần này ngạc nhiên càng tăng lên gấp bội- haha. Cả phòng bật cười, cô có lầm không vậy cô gái… đến cái cơ bản cô còn không cho vào ( ý ông ấy là tên một loại café mà nó còn không nhận ra), cô thật là…Cả hàm răng của Hân có vẻ sắp rơi ra ngoài đến nơi rồi. Thôi, tiền ơi, tao đi đây, mày ở lại nhéCô lần này thua chắc rồi- Các vị còn chưa nghe lời nhận xét từ chàng trai trẻ kia cơ màCậu ta lúc này như mới hoàn hồn lại, nhìn chằm chằm vào Vân Nam, khóe môi tỏ ra ngạc nhiên cao độ- Thật ra, cái đó không phải ra café, chỉ là bột hoa quế, cải tử và rượu … y hệt như lời cô gái này nói***- Này, nói cho tớ biết đi, làm sao mà cậu có thể đoán được thếTrên xe buýt mà Hân không ngừng miệng hỏi, tay ra sức nó về phía mình khiến nó nhiều lần chao đảo suýt ngã- Tớ sẽ không bao giờ đi xe buýt nữa, thật bất tiện. Nó cố ý đánh sang câu nói khác cho cô bạn đỡ phiền phức- Này, này, cậu vẫn chưa trả lời câu của tớ … không tớ ngày nào cũng bắt cậu đi xe buýt cùng đấyNó cũng bó tay với cô bạn- Thật ra trước đấy tớ có được học cách nhận biết các vị đặc trưng của đồ uống, chỉ là tình cờ mà thôi- Thật không đấy, cô hỏi ngờ vực..@@ nhỡ đâu thua, cậu lấy đâu ra số tiền đền họ, cả tháng lương của tớ còn thiếu- Cùng lắm tớ cắm người chỗ họ quét dọn là được chứ gìHân cười như mếu, cậu đang trêu tớ đấy àNhưng lúc đấy trông sắc mặt của mọi người ở đấy còn khủng hơn, nhất là Minh Vũ, anh ta càng ngạc nhiên hơn hẳn. Đôi mắt nhíu chặt như thể không tin lời cậu kia nói- Tôi không muốn cho cậu nghỉ việc đâuCâu nói này cất lên sau khi cậu kia công bố kết quả- Thật sự …là …như thế… thưa ông chủ…cậu ta lắp bắp mãi mới thành tiếngNhận cái chiến thắng này nó cũng chẳng bận tâm gì, cái nó quan tâm là có được số điện thoại của anh và đã được nói với anh là nó vui lắm rồiMặc dù sau thành công đấy là điều nó không một chút nào, đau nhiều hơn vui- Cô trông vậy cũng giỏi đấy, nhưng đời phải có khuôn mặt đẹp và …đừng có BẨNMinh Vũ cố gắng nói nhỏ vào tai nó kéo dài câu nói phía sauÁnh sáng trước mắt như bị màn sương nào đấy bao phủ, mỏng nhưng vẫn không thấy được nét mặt lúc đó của anh- Và tôi chẳng muốn gặp lại cô một chút nàoHơi đau…..

Chương 14: Khiêu khích 2