Tác giả:

Nắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên…

Chương 15: Dấu ấn bên mắt trái 1

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… Căn phòng im lặng một cách lạ thường, ngoài trời cơn mưa vẫn rả rích kéo dài không có dấu hiệu dứt.Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng gió thổi va đập vào cửa sốBóng người con gái đó hiện rõ lên trên khung hình, tạo điểm nhấn cho bức tranh hoàn mỹ, cảnh đẹp mờ ảo đến từng góc. Gió lạnh làm nó khẽ đưa tay ôm lấy mình, tà váy trắng bay nhẹ và ánh mắt vẫn hướng ra một cách vô địnhNgay lúc này từng dòng kí ức hiện ra một cách chậm rãi- Ôi Băng, cháu gái nhỏ của ta, con thật là xinh xắn đấy- Ngoại ơi, mình đi đâu thế này, con mua về nhà ăn bánh sinh nhật cơ- Ngoan nào, chúng ta sẽ đi rất nhanh thôi, hứa với ngoại nếu đau thì nhất định phải khóc lên đấyCô bé ngước đôi mắt trong veo lên nhìn ông gật nhẹ một cái, cái miệng chúm chím không ngớt lời- Con sẽ mua thật nhiều bánh kẹo về cho anh Hạ và cho cả anh Đạt nữaCâu nói thơ ngây làm cho không khí trong xe trầm hẳn xuống, vô tình làm ướt át đôi mắt nhỏ và sự đau lòng đến tận tâm can của người đàn ông“ Nếu con còn sống thì hay biết bao ”. ông tự độc thoại một mìnhChính ngày này của 10 năm về trước nó được mang trong mình dấu ấn của công chúa của Đoàn tộcChòm sao Vân Nam được “ khắc ” lên trên đuôi mắt tráiCũng chính ngày này dòng họ Đoàn chính thức sụp đổTất cả đều ngập tràn trong một BIỂN LỬAHẠ....Lúc đấy em đau lắm...Tất cả mọi người trong đó nhìn em, gọi tên em mà nước mắt cứ chừng chực rơi- BĂNG!!!.... chạy đi con... nguy hiểm lắm...- BĂNG.... đừng lại đây... đi đi...Ba mẹ yêu con nhiều lắmCon cũng yêu ba mẹ nhiều-------------------------------------( dưới đây là hồi ức của ông Tuấn)- Thoại My, cổ phiếu của chúng ta giảm nhiều quá, không chừng qua ngày mai sẽ lỗ 40% mất- Anh biết phải làm gì mà, em dạo này rất mệt mỏiNgọc Tuấn im lặng không nói tiếp, anh biết có nói lúc này, sự việc cũng chẳng đi đến đâu được. Dù biết họ có âm mưu từ trước nhưng phục hồi công ty từ lúc này muốn đứng vững trên thương trường là một điều rất khóAnh ngả đầu về phía sau cảm nhận sự êm ái mà chiếc ghế mang lại, hướng mắt về phía tài xế hiệu bật nhạc lên cho có không khíTin tức đưa lên làm anh giật mình ngăn người lái xe không được chuyển kênh- Tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được lúc này, cả gian nhà chính của chủ tịch tập đoàn Lam Yên đã bị thiêu cháy toàn bộ, rất không may tất cả mọi người thân trong gia đình trong bữa tiệc ngày hôm nay đều bị chết cháy, cảnh sát và cứu hỏa đang ra sức cố cứu đưa những người còn sống sót ra khỏi, mong số người thương vong không tăng lên nữaCả hai người trong xe đều bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên đến cao độ- Không thể nào...cho xe đến đó nhanh lênNgười tài xế không hiểu liền bẻ ngoặt tay lái đánh xe về phía ngược lạiTâm trạng lúc này của cả xe đều rất căng thẳngBÍP... BÍP...Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, dường như vật chắn trước mặt vẫn không hề di chuyển- Ông chủ ơi, hình như có ai đó đang nằm ở phía trước... tay anh run run nắm chặt vô lăngThoại My cùng anh tháo vội dây an toàn chạy vội ra khỏi xeMột đứa béThoại My cả kinh chạy lại, hai tay nâng vội đứa bé đang nằm dưới đất lên, khuôn mặt nham nhở vết đen- Con ơi, tỉnh lại điCô bắt đầu hoảng sợ, tay cố lay vào đứa bé trước mặt, nước mắt đã bắt đầu trào ra- Em bình tĩnh,.. nhưng giọng anh cũng hốt hoảng không kém... cho con bé lên xe đến bệnh viện nhanh***- Bình thở oxi đâu, cho vào nhanh.. tiếng bác sĩ thúc giục mấy phụ tá- Xoa bóp lồng ngực đi, bệnh nhân không nhận được oxi vào phổi- Nhịp tim giảm rồi, nhanh lên...Không khí trong phòng cấp cứu hỗn loạnBên ngoài, tâm trạng của cả hai lo lắng không kém. Hai vai Thoại My không ngừng run rẩy, tay nắm chặt lấy áo- Con bé sẽ không sao phải không anh

Căn phòng im lặng một cách lạ thường, ngoài trời cơn mưa vẫn rả rích kéo dài không có dấu hiệu dứt.

Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng gió thổi va đập vào cửa số

Bóng người con gái đó hiện rõ lên trên khung hình, tạo điểm nhấn cho bức tranh hoàn mỹ, cảnh đẹp mờ ảo đến từng góc. Gió lạnh làm nó khẽ đưa tay ôm lấy mình, tà váy trắng bay nhẹ và ánh mắt vẫn hướng ra một cách vô định

Ngay lúc này từng dòng kí ức hiện ra một cách chậm rãi

- Ôi Băng, cháu gái nhỏ của ta, con thật là xinh xắn đấy

- Ngoại ơi, mình đi đâu thế này, con mua về nhà ăn bánh sinh nhật cơ

- Ngoan nào, chúng ta sẽ đi rất nhanh thôi, hứa với ngoại nếu đau thì nhất định phải khóc lên đấy

Cô bé ngước đôi mắt trong veo lên nhìn ông gật nhẹ một cái, cái miệng chúm chím không ngớt lời

- Con sẽ mua thật nhiều bánh kẹo về cho anh Hạ và cho cả anh Đạt nữa

Câu nói thơ ngây làm cho không khí trong xe trầm hẳn xuống, vô tình làm ướt át đôi mắt nhỏ và sự đau lòng đến tận tâm can của người đàn ông

“ Nếu con còn sống thì hay biết bao ”. ông tự độc thoại một mình

Chính ngày này của 10 năm về trước nó được mang trong mình dấu ấn của công chúa của Đoàn tộc

Chòm sao Vân Nam được “ khắc ” lên trên đuôi mắt trái

Cũng chính ngày này dòng họ Đoàn chính thức sụp đổ

Tất cả đều ngập tràn trong một BIỂN LỬA

HẠ....

Lúc đấy em đau lắm...

Tất cả mọi người trong đó nhìn em, gọi tên em mà nước mắt cứ chừng chực rơi

- BĂNG!!!.... chạy đi con... nguy hiểm lắm...

- BĂNG.... đừng lại đây... đi đi...

Ba mẹ yêu con nhiều lắm

Con cũng yêu ba mẹ nhiều

-------------------------------------

( dưới đây là hồi ức của ông Tuấn)

- Thoại My, cổ phiếu của chúng ta giảm nhiều quá, không chừng qua ngày mai sẽ lỗ 40% mất

- Anh biết phải làm gì mà, em dạo này rất mệt mỏi

Ngọc Tuấn im lặng không nói tiếp, anh biết có nói lúc này, sự việc cũng chẳng đi đến đâu được. Dù biết họ có âm mưu từ trước nhưng phục hồi công ty từ lúc này muốn đứng vững trên thương trường là một điều rất khó

Anh ngả đầu về phía sau cảm nhận sự êm ái mà chiếc ghế mang lại, hướng mắt về phía tài xế hiệu bật nhạc lên cho có không khí

Tin tức đưa lên làm anh giật mình ngăn người lái xe không được chuyển kênh

- Tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được lúc này, cả gian nhà chính của chủ tịch tập đoàn Lam Yên đã bị thiêu cháy toàn bộ, rất không may tất cả mọi người thân trong gia đình trong bữa tiệc ngày hôm nay đều bị chết cháy, cảnh sát và cứu hỏa đang ra sức cố cứu đưa những người còn sống sót ra khỏi, mong số người thương vong không tăng lên nữa

Cả hai người trong xe đều bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên đến cao độ

- Không thể nào...cho xe đến đó nhanh lên

Người tài xế không hiểu liền bẻ ngoặt tay lái đánh xe về phía ngược lại

Tâm trạng lúc này của cả xe đều rất căng thẳng

BÍP... BÍP...

Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, dường như vật chắn trước mặt vẫn không hề di chuyển

- Ông chủ ơi, hình như có ai đó đang nằm ở phía trước... tay anh run run nắm chặt vô lăng

Thoại My cùng anh tháo vội dây an toàn chạy vội ra khỏi xe

Một đứa bé

Thoại My cả kinh chạy lại, hai tay nâng vội đứa bé đang nằm dưới đất lên, khuôn mặt nham nhở vết đen

- Con ơi, tỉnh lại đi

Cô bắt đầu hoảng sợ, tay cố lay vào đứa bé trước mặt, nước mắt đã bắt đầu trào ra

- Em bình tĩnh,.. nhưng giọng anh cũng hốt hoảng không kém... cho con bé lên xe đến bệnh viện nhanh

***

- Bình thở oxi đâu, cho vào nhanh.. tiếng bác sĩ thúc giục mấy phụ tá

- Xoa bóp lồng ngực đi, bệnh nhân không nhận được oxi vào phổi

- Nhịp tim giảm rồi, nhanh lên...

Không khí trong phòng cấp cứu hỗn loạn

Bên ngoài, tâm trạng của cả hai lo lắng không kém. Hai vai Thoại My không ngừng run rẩy, tay nắm chặt lấy áo

- Con bé sẽ không sao phải không anh

Băng HạTác giả: vũ thu hiềnNắng chiếu qua cánh cửa. Đó là một cô gái mỏng manh và yếu đuối. Cô không biết sự hiện diện trên cõi đời này của mình là đúng hay sai nữa. Cái quá khứ đau lòng và đầy tội lỗi để giờ đây chính cô lại phải trả một cái giá quá đắt trong khi quá khứ " em không có lỗi " - Reng, reng… Tiếng chuông điện thoại kêu liên hồi Đôi mắt nó dán chặt, tay run run ấn nút nghe - Đã đến lúc con phải trở về rồi - Vâng thưa mẹ Giọng nói nhẹ nhàng không một lời phản kháng. Đây là tiếng mẹ đầu tiên kể 10 năm nay nó đã không nói. Trái tim này sắp chết dần vì khô héo rồi " Hành khách chú ý, chuyến bay từ Pháp về Việt Nam sắp sửa cất cánh. Mong quý khách ổn định chỗ ngồi và thắt dây an toàn vào.." Việt Nam đó là 2 tiếng mà nó không muốn nhắc đến, nhưng nó phải bắt buộc về quê hương ruột thịt này. Kí ức lại ùa về. Hai tay bóp chặt lồng ngực, muốn khóc mà không khóc được. Trái tim này chết rồi, đừng cố gắng để rơi nước mắt một lần nào nữa "Ba mẹ, con về rồi đây, Hạ em về với anh đây " Em không biết mình có nên… Căn phòng im lặng một cách lạ thường, ngoài trời cơn mưa vẫn rả rích kéo dài không có dấu hiệu dứt.Thỉnh thoảng vẫn nghe thấy tiếng gió thổi va đập vào cửa sốBóng người con gái đó hiện rõ lên trên khung hình, tạo điểm nhấn cho bức tranh hoàn mỹ, cảnh đẹp mờ ảo đến từng góc. Gió lạnh làm nó khẽ đưa tay ôm lấy mình, tà váy trắng bay nhẹ và ánh mắt vẫn hướng ra một cách vô địnhNgay lúc này từng dòng kí ức hiện ra một cách chậm rãi- Ôi Băng, cháu gái nhỏ của ta, con thật là xinh xắn đấy- Ngoại ơi, mình đi đâu thế này, con mua về nhà ăn bánh sinh nhật cơ- Ngoan nào, chúng ta sẽ đi rất nhanh thôi, hứa với ngoại nếu đau thì nhất định phải khóc lên đấyCô bé ngước đôi mắt trong veo lên nhìn ông gật nhẹ một cái, cái miệng chúm chím không ngớt lời- Con sẽ mua thật nhiều bánh kẹo về cho anh Hạ và cho cả anh Đạt nữaCâu nói thơ ngây làm cho không khí trong xe trầm hẳn xuống, vô tình làm ướt át đôi mắt nhỏ và sự đau lòng đến tận tâm can của người đàn ông“ Nếu con còn sống thì hay biết bao ”. ông tự độc thoại một mìnhChính ngày này của 10 năm về trước nó được mang trong mình dấu ấn của công chúa của Đoàn tộcChòm sao Vân Nam được “ khắc ” lên trên đuôi mắt tráiCũng chính ngày này dòng họ Đoàn chính thức sụp đổTất cả đều ngập tràn trong một BIỂN LỬAHẠ....Lúc đấy em đau lắm...Tất cả mọi người trong đó nhìn em, gọi tên em mà nước mắt cứ chừng chực rơi- BĂNG!!!.... chạy đi con... nguy hiểm lắm...- BĂNG.... đừng lại đây... đi đi...Ba mẹ yêu con nhiều lắmCon cũng yêu ba mẹ nhiều-------------------------------------( dưới đây là hồi ức của ông Tuấn)- Thoại My, cổ phiếu của chúng ta giảm nhiều quá, không chừng qua ngày mai sẽ lỗ 40% mất- Anh biết phải làm gì mà, em dạo này rất mệt mỏiNgọc Tuấn im lặng không nói tiếp, anh biết có nói lúc này, sự việc cũng chẳng đi đến đâu được. Dù biết họ có âm mưu từ trước nhưng phục hồi công ty từ lúc này muốn đứng vững trên thương trường là một điều rất khóAnh ngả đầu về phía sau cảm nhận sự êm ái mà chiếc ghế mang lại, hướng mắt về phía tài xế hiệu bật nhạc lên cho có không khíTin tức đưa lên làm anh giật mình ngăn người lái xe không được chuyển kênh- Tin tức mới nhất mà chúng tôi nhận được lúc này, cả gian nhà chính của chủ tịch tập đoàn Lam Yên đã bị thiêu cháy toàn bộ, rất không may tất cả mọi người thân trong gia đình trong bữa tiệc ngày hôm nay đều bị chết cháy, cảnh sát và cứu hỏa đang ra sức cố cứu đưa những người còn sống sót ra khỏi, mong số người thương vong không tăng lên nữaCả hai người trong xe đều bật dậy, khuôn mặt ngạc nhiên đến cao độ- Không thể nào...cho xe đến đó nhanh lênNgười tài xế không hiểu liền bẻ ngoặt tay lái đánh xe về phía ngược lạiTâm trạng lúc này của cả xe đều rất căng thẳngBÍP... BÍP...Tiếng còi xe vang lên inh ỏi, dường như vật chắn trước mặt vẫn không hề di chuyển- Ông chủ ơi, hình như có ai đó đang nằm ở phía trước... tay anh run run nắm chặt vô lăngThoại My cùng anh tháo vội dây an toàn chạy vội ra khỏi xeMột đứa béThoại My cả kinh chạy lại, hai tay nâng vội đứa bé đang nằm dưới đất lên, khuôn mặt nham nhở vết đen- Con ơi, tỉnh lại điCô bắt đầu hoảng sợ, tay cố lay vào đứa bé trước mặt, nước mắt đã bắt đầu trào ra- Em bình tĩnh,.. nhưng giọng anh cũng hốt hoảng không kém... cho con bé lên xe đến bệnh viện nhanh***- Bình thở oxi đâu, cho vào nhanh.. tiếng bác sĩ thúc giục mấy phụ tá- Xoa bóp lồng ngực đi, bệnh nhân không nhận được oxi vào phổi- Nhịp tim giảm rồi, nhanh lên...Không khí trong phòng cấp cứu hỗn loạnBên ngoài, tâm trạng của cả hai lo lắng không kém. Hai vai Thoại My không ngừng run rẩy, tay nắm chặt lấy áo- Con bé sẽ không sao phải không anh

Chương 15: Dấu ấn bên mắt trái 1