Nó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ?

Chương 2: Nhầm phòng

Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? - À! Phòng 356 ở khu Sân khấu điện ảnh đúng không?- Vâng!- Em đi đến toà nhà A, lên tầng 2,nó ở bên tay trái.- Cảm ơn anh ạ!Nó mệt mỏi leo lên cầu thang của khu A, xách va li muốn bở hơi tai,chẳng thèm nhìn số phòng nữa, nó xông thẳng vào, quẳng luôn mấy túi hành lí quái gở lên giường rồi nằm vật ra đấy ngủ luôn. Đang lim dim mắt, nó chợt tỉnh giấc bởi một tiếng hét của đàn ông:-Cô vào đây làm gì đấy hả?Nó cũng hét lên khi trông thấy bộ dạng tên ấy, rõ ràng là vừa tắm xong.-Anh, tôi phải hỏi anh mới đúng, anh là ai?-Cô bị mơ ngủ à? Đây là phòng của tôi cơ mà!-Anh mới đúng! Rõ ràng là phòng của tôi!-Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này?” Cả hai người cùng nói một lúc. “ Tốt nhất là chúng ta nên đi hỏi”- Anh chàng kia nói ( sau khi đã mặc đồ) “ Được thôi!” Họ bước nhanh ra cửa và nó nhìn ngay lên số phòng, cái gì? Nó mắt chữ O, mồm chữ A. Trời đất! Số phòng là...128. Chẳng lẽ là nó... nhầm phòng. Nó quay lại gương mặt anh chàng kia đang đỏ lên vì bực bội, hỏi:- Đây là phòng 128 ư?- Chớ sao?Và thế là nó chạy tót vào trong,xách lần lượt mấy cái va li ra và hết hơi xin lỗi.

- À! Phòng 356 ở khu Sân khấu điện ảnh đúng không?

- Vâng!

- Em đi đến toà nhà A, lên tầng 2,nó ở bên tay trái.

- Cảm ơn anh ạ!

Nó mệt mỏi leo lên cầu thang của khu A, xách va li muốn bở hơi tai,chẳng thèm nhìn số phòng nữa, nó xông thẳng vào, quẳng luôn mấy túi hành lí quái gở lên giường rồi nằm vật ra đấy ngủ luôn. Đang lim dim mắt, nó chợt tỉnh giấc bởi một tiếng hét của đàn ông:

-Cô vào đây làm gì đấy hả?

Nó cũng hét lên khi trông thấy bộ dạng tên ấy, rõ ràng là vừa tắm xong.

-Anh, tôi phải hỏi anh mới đúng, anh là ai?

-Cô bị mơ ngủ à? Đây là phòng của tôi cơ mà!

-Anh mới đúng! Rõ ràng là phòng của tôi!

-Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này?” Cả hai người cùng nói một lúc. “ Tốt nhất là chúng ta nên đi hỏi”- Anh chàng kia nói ( sau khi đã mặc đồ) “ Được thôi!” Họ bước nhanh ra cửa và nó nhìn ngay lên số phòng, cái gì? Nó mắt chữ O, mồm chữ A. Trời đất! Số phòng là...128. Chẳng lẽ là nó... nhầm phòng. Nó quay lại gương mặt anh chàng kia đang đỏ lên vì bực bội, hỏi:

- Đây là phòng 128 ư?

- Chớ sao?

Và thế là nó chạy tót vào trong,xách lần lượt mấy cái va li ra và hết hơi xin lỗi.

Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? - À! Phòng 356 ở khu Sân khấu điện ảnh đúng không?- Vâng!- Em đi đến toà nhà A, lên tầng 2,nó ở bên tay trái.- Cảm ơn anh ạ!Nó mệt mỏi leo lên cầu thang của khu A, xách va li muốn bở hơi tai,chẳng thèm nhìn số phòng nữa, nó xông thẳng vào, quẳng luôn mấy túi hành lí quái gở lên giường rồi nằm vật ra đấy ngủ luôn. Đang lim dim mắt, nó chợt tỉnh giấc bởi một tiếng hét của đàn ông:-Cô vào đây làm gì đấy hả?Nó cũng hét lên khi trông thấy bộ dạng tên ấy, rõ ràng là vừa tắm xong.-Anh, tôi phải hỏi anh mới đúng, anh là ai?-Cô bị mơ ngủ à? Đây là phòng của tôi cơ mà!-Anh mới đúng! Rõ ràng là phòng của tôi!-Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này?” Cả hai người cùng nói một lúc. “ Tốt nhất là chúng ta nên đi hỏi”- Anh chàng kia nói ( sau khi đã mặc đồ) “ Được thôi!” Họ bước nhanh ra cửa và nó nhìn ngay lên số phòng, cái gì? Nó mắt chữ O, mồm chữ A. Trời đất! Số phòng là...128. Chẳng lẽ là nó... nhầm phòng. Nó quay lại gương mặt anh chàng kia đang đỏ lên vì bực bội, hỏi:- Đây là phòng 128 ư?- Chớ sao?Và thế là nó chạy tót vào trong,xách lần lượt mấy cái va li ra và hết hơi xin lỗi.

Chương 2: Nhầm phòng