Nó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ?
Chương 3: Một quả lừa ngoạn mục
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó mệt đến nỗi thở không ra hơi nữa, lúc đó, anh chàng kia ( giờ nó mới bít tên ảnh là Sang Hoon) mới tha cho và quay ra hỏi chuyện ( cũng tốt bụng đấy chứ):- Mà sao cô lại nhầm phòng vậy, rõ là số phòng 128 to đùng cơ mà!Nó trả lời:- Em là sinh viên mới của nhóm Sân khấu điện ảnh, em cũng ở ký túc xá, đang đi tìm phòng được phân thì em gặp một anh đứng dưới cầu thang nên em hỏi, ảnh chỉ lên đây, em nghĩ là đúng nơi rồi nên không nhìn số phòng nữa, ai ngờ vào lộn phòng anh.- Trời! Chắc em bị lừa rồi! Cái bọn bên khu B toàn bọn “trời đánh, thánh vật”, chắc hắn biết em là “ ma mới” nên bắt nạt cho em sợ đó! Hồi mới vào anh cũng từng bị lừa mấy lần, xấu hổ muốn chết luôn.Rồi ảnh cười, đẹp trai ơi là đẹp trai làm nó ngất ngây con gà tây, trong lúc lúng túng, nó buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn:- Ơ, thế em bị lừa hả anh?Chợt, nó im bặt và nhận ra sự...kỳ kỳ. Nó cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười để chữa thẹn. Sang Hoon nhìn nó, ánh mắt ánh lên một tình yêu mơ hồ nhưng nó không nhận ra, rồi ảnh cốc nhẹ đầu nó một cái, cười nhếch mép và nói:- Chứ còn gì nữa, rõ là...phòng em số mấy? Anh chỉ đường cho.- Dạ,số 356.- À! Vậy nó ở tầng F, toà nhà C đó. Anh không nói sai đâu.- Vâng! Em cám ơn anh!Nó tức muốn sôi máu, hồi nào giờ nó có bị ai lừa bao giờ đâu, quên cả mệt, nó hùng dũng xách va li chạy như bay đến khu C, quả nhiên phòng nó ở tầng F, nó cẩn thận nhìn số, rồi mới tra ổ khoá, đúng là “ my room” òi. Nó phi thẳng lên giường và dự định sẽ đánh một giấc tới 6 giờ tối ( lạy chuỵ) cho thỏa nỗi khổ sở, trước khi ngủ, nó còn tự hứa sẽ tìm rồi dần cho tên lừa đảo kia một trận vì tội bắt nó phải xấu hổ xin lỗi,xách đồ nặng trích leo cầu thang mấy lần! Đúng! Chắc chắn phải trả thù.
Nó mệt đến nỗi thở không ra hơi nữa, lúc đó, anh chàng kia ( giờ nó mới bít tên ảnh là Sang Hoon) mới tha cho và quay ra hỏi chuyện ( cũng tốt bụng đấy chứ):
- Mà sao cô lại nhầm phòng vậy, rõ là số phòng 128 to đùng cơ mà!
Nó trả lời:
- Em là sinh viên mới của nhóm Sân khấu điện ảnh, em cũng ở ký túc xá, đang đi tìm phòng được phân thì em gặp một anh đứng dưới cầu thang nên em hỏi, ảnh chỉ lên đây, em nghĩ là đúng nơi rồi nên không nhìn số phòng nữa, ai ngờ vào lộn phòng anh.
- Trời! Chắc em bị lừa rồi! Cái bọn bên khu B toàn bọn “trời đánh, thánh vật”, chắc hắn biết em là “ ma mới” nên bắt nạt cho em sợ đó! Hồi mới vào anh cũng từng bị lừa mấy lần, xấu hổ muốn chết luôn.
Rồi ảnh cười, đẹp trai ơi là đẹp trai làm nó ngất ngây con gà tây, trong lúc lúng túng, nó buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn:
- Ơ, thế em bị lừa hả anh?
Chợt, nó im bặt và nhận ra sự...kỳ kỳ. Nó cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười để chữa thẹn. Sang Hoon nhìn nó, ánh mắt ánh lên một tình yêu mơ hồ nhưng nó không nhận ra, rồi ảnh cốc nhẹ đầu nó một cái, cười nhếch mép và nói:
- Chứ còn gì nữa, rõ là...phòng em số mấy? Anh chỉ đường cho.
- Dạ,số 356.
- À! Vậy nó ở tầng F, toà nhà C đó. Anh không nói sai đâu.
- Vâng! Em cám ơn anh!
Nó tức muốn sôi máu, hồi nào giờ nó có bị ai lừa bao giờ đâu, quên cả mệt, nó hùng dũng xách va li chạy như bay đến khu C, quả nhiên phòng nó ở tầng F, nó cẩn thận nhìn số, rồi mới tra ổ khoá, đúng là “ my room” òi. Nó phi thẳng lên giường và dự định sẽ đánh một giấc tới 6 giờ tối ( lạy chuỵ) cho thỏa nỗi khổ sở, trước khi ngủ, nó còn tự hứa sẽ tìm rồi dần cho tên lừa đảo kia một trận vì tội bắt nó phải xấu hổ xin lỗi,xách đồ nặng trích leo cầu thang mấy lần! Đúng! Chắc chắn phải trả thù.
Nè! Cool Boy! Đừng Lạnh Lùng Nữa!Tác giả: Cô Nàng Song NgưNó tên là Đỗ Lam Đình,xinh gái,học giỏi,con nhà giàu,lại giỏi karate,nếu không phải cái hay nóng giận với cái "thù lâu nhớ dai" thì ắt hẳn nó sẽ trở thành người trong mộng của bao"boy"dù FA hay đã qua kiếp ế.Mới đây nó còn tạo ra làn sóng ghen tị khi giành được suất học bổng:vào học tại trường Sân khấu điện ảnh nổi tiếng nhất Hàn Quốc.Thực ra,đối với nó,ra nước ngoài là một việc chẳng có gì là lạ bởi chuyên cơ riêng của nhà nó đã đáp xuống rất nhiều nơi như:Hà Lan,Thụy Sỹ,Na Uy,Đan Mạch,Nhật Bản,...và lần này là Hàn Quốc."Thuyền” vừa ghé"cảng",nó chật vật xách va li xuống, chán thật, biết thế cho quách mấy vệ sĩ đi theo cho rồi, mà thôi, thế càng tốt, đỡ bị mất tự do, nó nghĩ vậy rồi đón taxi chạy thẳng đến trường.Làm xong thủ tục nhập học và thủ tục nhận phòng đã khiến nó mệt rã rời,lại còn phải tự tìm phòng nữa chứ!Đang đứng loay hoay,chợt,một anh chàng đi tới,nó chạy ngay đến hỏi(tất nhiên là bằng tiếng Hàn): -Xin lỗi,anh cho em hỏi phòng 356 ở đâu ạ? Nó mệt đến nỗi thở không ra hơi nữa, lúc đó, anh chàng kia ( giờ nó mới bít tên ảnh là Sang Hoon) mới tha cho và quay ra hỏi chuyện ( cũng tốt bụng đấy chứ):- Mà sao cô lại nhầm phòng vậy, rõ là số phòng 128 to đùng cơ mà!Nó trả lời:- Em là sinh viên mới của nhóm Sân khấu điện ảnh, em cũng ở ký túc xá, đang đi tìm phòng được phân thì em gặp một anh đứng dưới cầu thang nên em hỏi, ảnh chỉ lên đây, em nghĩ là đúng nơi rồi nên không nhìn số phòng nữa, ai ngờ vào lộn phòng anh.- Trời! Chắc em bị lừa rồi! Cái bọn bên khu B toàn bọn “trời đánh, thánh vật”, chắc hắn biết em là “ ma mới” nên bắt nạt cho em sợ đó! Hồi mới vào anh cũng từng bị lừa mấy lần, xấu hổ muốn chết luôn.Rồi ảnh cười, đẹp trai ơi là đẹp trai làm nó ngất ngây con gà tây, trong lúc lúng túng, nó buột miệng hỏi một câu ngớ ngẩn:- Ơ, thế em bị lừa hả anh?Chợt, nó im bặt và nhận ra sự...kỳ kỳ. Nó cũng chẳng biết làm gì ngoài việc cười để chữa thẹn. Sang Hoon nhìn nó, ánh mắt ánh lên một tình yêu mơ hồ nhưng nó không nhận ra, rồi ảnh cốc nhẹ đầu nó một cái, cười nhếch mép và nói:- Chứ còn gì nữa, rõ là...phòng em số mấy? Anh chỉ đường cho.- Dạ,số 356.- À! Vậy nó ở tầng F, toà nhà C đó. Anh không nói sai đâu.- Vâng! Em cám ơn anh!Nó tức muốn sôi máu, hồi nào giờ nó có bị ai lừa bao giờ đâu, quên cả mệt, nó hùng dũng xách va li chạy như bay đến khu C, quả nhiên phòng nó ở tầng F, nó cẩn thận nhìn số, rồi mới tra ổ khoá, đúng là “ my room” òi. Nó phi thẳng lên giường và dự định sẽ đánh một giấc tới 6 giờ tối ( lạy chuỵ) cho thỏa nỗi khổ sở, trước khi ngủ, nó còn tự hứa sẽ tìm rồi dần cho tên lừa đảo kia một trận vì tội bắt nó phải xấu hổ xin lỗi,xách đồ nặng trích leo cầu thang mấy lần! Đúng! Chắc chắn phải trả thù.