“Cho cậu quả trứng này.” Tiền Tây cười híp mắt gắp quả trứng nóng hổi bỏ vào bát Triệu Đông. Triệu Đông lạnh lùng liếc cậu một cái, không lên tiếng cũng chẳng lấy ra khỏi bát. Tiền Tây nhìn hắn cười cười lấy lòng, hắn lười liếc mắt qua, tiếp tục ăn cơm. Trong bát ngoại trừ quả trứng kia cũng chỉ có cơm trắng, ngược lại bên cạnh để nửa hộp thức ăn mặn Triệu Đông mang tới. Phòng ăn rất ồn ào, Tiền Tây vừa ăn vừa trò chuyện cùng Triệu Đông. “Hôm qua gọi điện về nhà, ha ha.” … “Ba tôi để chúng ta tự chăm sóc lẫn nhau, chúng ta là đồng hương mà.” … “Sắp tới kỳ thi rồi, cậu nhìn thành tích của tôi mà xem. Triệu Đông, cậu xem có ngày nào rảnh rỗi dạy kèm tôi được không?” Triệu Đông bĩu môi không thèm đáp lại, ai đồng hương với nhà cậu, họ Tiền và họ Triệu cách nhau xa lắm kia mà. Nói thẳng rằng chúng ta không cùng quê nhưng cùng trường không được sao? Dựa vào đầu óc toàn mùn gỗ của cậu, dạy cậu cậu sẽ học nổi sao? Tiền Tây đã quen với bộ mặt lạnh lẽo kia của Triệu Đông, không vội cũng chẳng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...