Tác giả:

Gắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia…

Chương 16: Vì anh thích em

Thiên Thần Phá PháchTác giả: Triệu DiGắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia… thành phố hôm nay thật tấp nập, không biết hôm nay có sự kiện đặt biệt hay do thường ngày cô ích ra đường nên thấy vậy.Hạ Nhi không biết vì sau muốn đi dạo phố vào giờ này.Cô nghĩ con người thật lạ vì sao người ta thích mình, mình có thể cảm nhận được, nhưng người mình thích thì mình lại không biết người đó có tình cảm với mình không.Thật buồn cười mà, có lẽ như người ta hay nói " người ngoài cuộc luôn sáng suốt, còn người trong cuộc lại u mê "Nhật Thiên từ xa bước lại gần Hạ Nhi, lúc đầu anh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thật đó là cô.Anh nghĩ đây có được gọi là có duyên không, giữa dòng người tấp nập mà 2 người vẫn có thể gặp nhau.Thiên vừa bước đến cạnh Nhi " Cô đi đâu vậy "Nhi đưa mắt nhìn qua người bên cạnh, có hơi bất ngờ khi thấy Thiên, nhưng giọng cô vẫn thản nhiên " Tôi đi dạo thôi! Còn anh"" Tôi cũng vậy"" ừ "Hai người sánh bước cùng nhau, nhưng không ai nói gì.Chỉ là như vậy cũng quá đủ rồi, sẽ bao lần được bình yên như vậy chứ.Im lặng 1 lúc lâu Thiên cũng lên tiếng hỏi những điều mình tò mò lâu nay " Cô và Thế Vĩnh là như thế nào vậy"Nhi nheo mắt nhìn người bên cạnh, nhưng sau đó lại cười vì hiểu được điều gì " Chúng tôi là bạn! Cũng có thể coi là anh em"" Nhưng..." Thiên nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng không nói ra những lời còn lại.Nhưng nhìn nét mặt của Thiên, Nhi cũng biết anh khi nãy là muốn nói gì " Anh cũng nhìn ra à"" ừ" anh dùng giọng mũi để trả lời nên rất nhỏ." Vậy còn cô! Cô có thích Thế Vĩnh không " Thiên suy nghĩ 1 lúc rồi lên tiếng.Nhi cười cười, không trả lời lại câu hỏi của Thiên mà còn hỏi ngược lại anh " Anh nghĩ sau "" Tôi sao biết cô nghĩ gì " Thiên lúng túngCô cười, vẫn là nụ cười thản nhiên như ngày thường làm anh thật không biết là cô đang nghĩ gì " Anh không cần quan tâm đến chuyện này đâu "Thiên nheo mắt nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ phức tạp " Tôi cũng không biết vì sao mình lại quan tâm như vậy nữa! Tôi cũng suy nghĩ về việc này rất nhiều! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sau" anh dừng lại nhìn cô 1 lúc " cô muốn biết vì sau không "" Anh nói thử xem" Nhi vẫn là thản nhiên như vậy, nhưng có cô mới biết giờ đây bản thân cô có bao nhiêu hồi hộp.Thiên dừng bước lại, 2 tay anh đặt lên vi Nhi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đầu anh từ từ cuối cuối xuống dừng lại bên tai cô, môi anh khẽ động " Vì anh thích em "Nhi nghe xong câu đó, tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, tai cô đỏ lên từ từ lan tỏa đến 2 bên mặt cô.Thiên đưa mắt nhìn Nhi, chờ cô trả lời.Nhi chờ cho cảm xúc bình thường lại, cô nhìn anh cười nhẹ giọng nói " Thật ra em cũng thích anh"Thiên nghe Nhi nói liền chạy lại ôm ngang eo cô và nhắt cô lên xoay vòng vòng." Này bỏ em xuống! Bỏ em xuống " Nhi cưới khanh khách, tay liên tục đánh vào vai Thiên.Thiên nghe vậy cũng bỏ cô xuống.2 người nhìn nhau cười hạnh phúc.

thành phố hôm nay thật tấp nập, không biết hôm nay có sự kiện đặt biệt hay do thường ngày cô ích ra đường nên thấy vậy.

Hạ Nhi không biết vì sau muốn đi dạo phố vào giờ này.

Cô nghĩ con người thật lạ vì sao người ta thích mình, mình có thể cảm nhận được, nhưng người mình thích thì mình lại không biết người đó có tình cảm với mình không.

Thật buồn cười mà, có lẽ như người ta hay nói " người ngoài cuộc luôn sáng suốt, còn người trong cuộc lại u mê "

Nhật Thiên từ xa bước lại gần Hạ Nhi, lúc đầu anh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thật đó là cô.

Anh nghĩ đây có được gọi là có duyên không, giữa dòng người tấp nập mà 2 người vẫn có thể gặp nhau.

Thiên vừa bước đến cạnh Nhi " Cô đi đâu vậy "

Nhi đưa mắt nhìn qua người bên cạnh, có hơi bất ngờ khi thấy Thiên, nhưng giọng cô vẫn thản nhiên " Tôi đi dạo thôi! Còn anh"

" Tôi cũng vậy"

" ừ "

Hai người sánh bước cùng nhau, nhưng không ai nói gì.

Chỉ là như vậy cũng quá đủ rồi, sẽ bao lần được bình yên như vậy chứ.

Im lặng 1 lúc lâu Thiên cũng lên tiếng hỏi những điều mình tò mò lâu nay " Cô và Thế Vĩnh là như thế nào vậy"

Nhi nheo mắt nhìn người bên cạnh, nhưng sau đó lại cười vì hiểu được điều gì " Chúng tôi là bạn! Cũng có thể coi là anh em"

" Nhưng..." Thiên nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng không nói ra những lời còn lại.

Nhưng nhìn nét mặt của Thiên, Nhi cũng biết anh khi nãy là muốn nói gì " Anh cũng nhìn ra à"

" ừ" anh dùng giọng mũi để trả lời nên rất nhỏ.

" Vậy còn cô! Cô có thích Thế Vĩnh không " Thiên suy nghĩ 1 lúc rồi lên tiếng.

Nhi cười cười, không trả lời lại câu hỏi của Thiên mà còn hỏi ngược lại anh " Anh nghĩ sau "

" Tôi sao biết cô nghĩ gì " Thiên lúng túng

Cô cười, vẫn là nụ cười thản nhiên như ngày thường làm anh thật không biết là cô đang nghĩ gì " Anh không cần quan tâm đến chuyện này đâu "

Thiên nheo mắt nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ phức tạp " Tôi cũng không biết vì sao mình lại quan tâm như vậy nữa! Tôi cũng suy nghĩ về việc này rất nhiều! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sau" anh dừng lại nhìn cô 1 lúc " cô muốn biết vì sau không "

" Anh nói thử xem" Nhi vẫn là thản nhiên như vậy, nhưng có cô mới biết giờ đây bản thân cô có bao nhiêu hồi hộp.

Thiên dừng bước lại, 2 tay anh đặt lên vi Nhi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đầu anh từ từ cuối cuối xuống dừng lại bên tai cô, môi anh khẽ động " Vì anh thích em "

Nhi nghe xong câu đó, tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, tai cô đỏ lên từ từ lan tỏa đến 2 bên mặt cô.

Thiên đưa mắt nhìn Nhi, chờ cô trả lời.

Nhi chờ cho cảm xúc bình thường lại, cô nhìn anh cười nhẹ giọng nói " Thật ra em cũng thích anh"

Thiên nghe Nhi nói liền chạy lại ôm ngang eo cô và nhắt cô lên xoay vòng vòng.

" Này bỏ em xuống! Bỏ em xuống " Nhi cưới khanh khách, tay liên tục đánh vào vai Thiên.

Thiên nghe vậy cũng bỏ cô xuống.

2 người nhìn nhau cười hạnh phúc.

Thiên Thần Phá PháchTác giả: Triệu DiGắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia… thành phố hôm nay thật tấp nập, không biết hôm nay có sự kiện đặt biệt hay do thường ngày cô ích ra đường nên thấy vậy.Hạ Nhi không biết vì sau muốn đi dạo phố vào giờ này.Cô nghĩ con người thật lạ vì sao người ta thích mình, mình có thể cảm nhận được, nhưng người mình thích thì mình lại không biết người đó có tình cảm với mình không.Thật buồn cười mà, có lẽ như người ta hay nói " người ngoài cuộc luôn sáng suốt, còn người trong cuộc lại u mê "Nhật Thiên từ xa bước lại gần Hạ Nhi, lúc đầu anh còn tưởng mình nhìn lầm, nhưng khi nhìn kĩ lại thì thật đó là cô.Anh nghĩ đây có được gọi là có duyên không, giữa dòng người tấp nập mà 2 người vẫn có thể gặp nhau.Thiên vừa bước đến cạnh Nhi " Cô đi đâu vậy "Nhi đưa mắt nhìn qua người bên cạnh, có hơi bất ngờ khi thấy Thiên, nhưng giọng cô vẫn thản nhiên " Tôi đi dạo thôi! Còn anh"" Tôi cũng vậy"" ừ "Hai người sánh bước cùng nhau, nhưng không ai nói gì.Chỉ là như vậy cũng quá đủ rồi, sẽ bao lần được bình yên như vậy chứ.Im lặng 1 lúc lâu Thiên cũng lên tiếng hỏi những điều mình tò mò lâu nay " Cô và Thế Vĩnh là như thế nào vậy"Nhi nheo mắt nhìn người bên cạnh, nhưng sau đó lại cười vì hiểu được điều gì " Chúng tôi là bạn! Cũng có thể coi là anh em"" Nhưng..." Thiên nghĩ nghĩ gì đó rồi cũng không nói ra những lời còn lại.Nhưng nhìn nét mặt của Thiên, Nhi cũng biết anh khi nãy là muốn nói gì " Anh cũng nhìn ra à"" ừ" anh dùng giọng mũi để trả lời nên rất nhỏ." Vậy còn cô! Cô có thích Thế Vĩnh không " Thiên suy nghĩ 1 lúc rồi lên tiếng.Nhi cười cười, không trả lời lại câu hỏi của Thiên mà còn hỏi ngược lại anh " Anh nghĩ sau "" Tôi sao biết cô nghĩ gì " Thiên lúng túngCô cười, vẫn là nụ cười thản nhiên như ngày thường làm anh thật không biết là cô đang nghĩ gì " Anh không cần quan tâm đến chuyện này đâu "Thiên nheo mắt nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô có vẻ phức tạp " Tôi cũng không biết vì sao mình lại quan tâm như vậy nữa! Tôi cũng suy nghĩ về việc này rất nhiều! Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sau" anh dừng lại nhìn cô 1 lúc " cô muốn biết vì sau không "" Anh nói thử xem" Nhi vẫn là thản nhiên như vậy, nhưng có cô mới biết giờ đây bản thân cô có bao nhiêu hồi hộp.Thiên dừng bước lại, 2 tay anh đặt lên vi Nhi, anh nhìn thẳng vào mắt cô, đầu anh từ từ cuối cuối xuống dừng lại bên tai cô, môi anh khẽ động " Vì anh thích em "Nhi nghe xong câu đó, tim cô đập nhanh đến mức muốn nhảy ra ngoài, tai cô đỏ lên từ từ lan tỏa đến 2 bên mặt cô.Thiên đưa mắt nhìn Nhi, chờ cô trả lời.Nhi chờ cho cảm xúc bình thường lại, cô nhìn anh cười nhẹ giọng nói " Thật ra em cũng thích anh"Thiên nghe Nhi nói liền chạy lại ôm ngang eo cô và nhắt cô lên xoay vòng vòng." Này bỏ em xuống! Bỏ em xuống " Nhi cưới khanh khách, tay liên tục đánh vào vai Thiên.Thiên nghe vậy cũng bỏ cô xuống.2 người nhìn nhau cười hạnh phúc.

Chương 16: Vì anh thích em