Gắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia…
Chương 17: Vì sao?
Thiên Thần Phá PháchTác giả: Triệu DiGắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia… Cô buông 2 con bạn thân ra, nhìn họ đầy luyến tiếc, lần này quay về Tiểu Nghi thật không biết đến bao giờ mới có thể trở lại, đến bao giờ mới gặp được 2 cô bạn thân và còn có người ấy.Hạ Nhi và Mai Phương nhìn Tiểu Nghi 1 cách xót xa.Nhi mấp máy môi- Hay để tụi này giúp đỡ mày điNghi lắt đầu kiên quyết- không cần đâu! Tao không muốn gây phiền phức cho tụi bây!Mai Phương nhíu mày không đồng tình với suy nghĩ của Nghi, họ là bạn vì sao Nghi lại nghĩ như vậy.- Mày không xem tụi tao là bạn hay sao mà nói vậy!Nghi cười, giọng buồn giải thích- không phải! Nhưng tình hình nhà của tụi bây cũng đang rối tung lên mà còn muốn giúp tao à- Nhưng...Phương định nói gì thêm, nhưng lại bị Nhi ngăn lại.Nghi nhìn 2 con bạn thân rồi cô cười cười- Thôi tới giờ rồi! Tao lên máy bay đây! Hẹn gặp lại!2 đứa kia gật đầu, nở nụ cười để tuyển Nghi nhưng nước mắt lại rơi.- Khóc cái gì mà khóc! Có phải là mãi không được gặp nhau nữa đâu_ Nghi mắng 2 đứa khóc trong khi đó mắt cô cũng đỏ.3 người ôm nhau thêm 1 cái, Nghi quay lưng bước vào trong.Nhi và Phương lặng nhìn theo đến khi bóng lưng Nghi khuất, 2 cô mới xoay người đi về.Nghi ngồi trên máy bay, mắt cứ nhìn ra hướng của vào.Ánh mắt cô cho thấy cô đang tìm 1 người, hy vọng người đó sẽ xuất hiện.Cô biết bản thân mình mâu thuẫn, là cô không muốn cho người đó biết cô sẽ đi, nhưng lại hy vọng người đó xuất hiện nếu kéo mình bảo mình đừng đi.Nghi ơi mày ngốc quá rồi! Mày là cái gì mà có thể khiến người ta muốn giữ mày lại chứ.Tự mắng mình, cô tự cười mình ngốc.Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, máy bay cất cánh cũng như mang đi 1 tình yêu chưa có cơ hội được phát triển.Vì sao yêu mà không nói! Vì sai phải âm thầm ra đi! Vì sao không cho bản thân mình cơ hội cũng như người kia 1 cơ hội!Bởi vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng! 1 nổi khổ riêng.
Cô buông 2 con bạn thân ra, nhìn họ đầy luyến tiếc, lần này quay về Tiểu Nghi thật không biết đến bao giờ mới có thể trở lại, đến bao giờ mới gặp được 2 cô bạn thân và còn có người ấy.
Hạ Nhi và Mai Phương nhìn Tiểu Nghi 1 cách xót xa.
Nhi mấp máy môi
- Hay để tụi này giúp đỡ mày đi
Nghi lắt đầu kiên quyết
- không cần đâu! Tao không muốn gây phiền phức cho tụi bây!
Mai Phương nhíu mày không đồng tình với suy nghĩ của Nghi, họ là bạn vì sao Nghi lại nghĩ như vậy.
- Mày không xem tụi tao là bạn hay sao mà nói vậy!
Nghi cười, giọng buồn giải thích
- không phải! Nhưng tình hình nhà của tụi bây cũng đang rối tung lên mà còn muốn giúp tao à
- Nhưng...
Phương định nói gì thêm, nhưng lại bị Nhi ngăn lại.
Nghi nhìn 2 con bạn thân rồi cô cười cười
- Thôi tới giờ rồi! Tao lên máy bay đây! Hẹn gặp lại!
2 đứa kia gật đầu, nở nụ cười để tuyển Nghi nhưng nước mắt lại rơi.
- Khóc cái gì mà khóc! Có phải là mãi không được gặp nhau nữa đâu_ Nghi mắng 2 đứa khóc trong khi đó mắt cô cũng đỏ.
3 người ôm nhau thêm 1 cái, Nghi quay lưng bước vào trong.
Nhi và Phương lặng nhìn theo đến khi bóng lưng Nghi khuất, 2 cô mới xoay người đi về.
Nghi ngồi trên máy bay, mắt cứ nhìn ra hướng của vào.
Ánh mắt cô cho thấy cô đang tìm 1 người, hy vọng người đó sẽ xuất hiện.
Cô biết bản thân mình mâu thuẫn, là cô không muốn cho người đó biết cô sẽ đi, nhưng lại hy vọng người đó xuất hiện nếu kéo mình bảo mình đừng đi.
Nghi ơi mày ngốc quá rồi! Mày là cái gì mà có thể khiến người ta muốn giữ mày lại chứ.
Tự mắng mình, cô tự cười mình ngốc.
Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, máy bay cất cánh cũng như mang đi 1 tình yêu chưa có cơ hội được phát triển.
Vì sao yêu mà không nói! Vì sai phải âm thầm ra đi! Vì sao không cho bản thân mình cơ hội cũng như người kia 1 cơ hội!
Bởi vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng! 1 nổi khổ riêng.
Thiên Thần Phá PháchTác giả: Triệu DiGắp nghìn con hạt giấy em chỉ mong 1 điếu uớc _là tiếng chuông điện thoại của Nghi...a.lô_ Nghi nghe điện thoại giọng vẫn còn ngáy ngủ - Giờ này mà còn ngủ hả con kia_ đầu dây bên kia hét lên - Còn sớm mà_Nghi trả lời mà mắt vẩn nhắm - Sớm cái con khỉ ấy_đầu dây bên kia tức giận (người này là Nhi đó) - Mới 5h không sớm vậy mấy giờ mấy sớm hả_Nghi - 5 cái đầu heo mấy á bây giờ là 9h rồi_Nhi - Thì đã sao nào giờ là hè mà thức sớm làm gì_Nghi nói rồi tắt điện thoại không cho Nhi nói gì thêm - Trời con này ngon hôm nay giám tắt điện thoại của chị mày hả_Nhi - sao nó chưa thức đúng không_ Phương nhìn thái độ của Nhi nảy giờ cô cũng hiểu - Ừ thôi mình vào nhà kêu nó đi_Nhi - Ơ vào bằng cách nào_ M.Phương ngây thơ hỏi -trời thì bấm chuông_ Nhi nhăn mày vì câu hỏi hết sức ngu của Mai Phương - Vậy sao nãy giờ mầy không nói sớm! làm đứng ngoài nắng vừa nóng mà còn mệt nữa_Phương bực xã cho Nhi 1 tràng - Thôi thôi mầy đừng có nhăn nữa_ Nhi nói rồi đi tới bấm chuông nghe tiếng chuông ông quản gia… Cô buông 2 con bạn thân ra, nhìn họ đầy luyến tiếc, lần này quay về Tiểu Nghi thật không biết đến bao giờ mới có thể trở lại, đến bao giờ mới gặp được 2 cô bạn thân và còn có người ấy.Hạ Nhi và Mai Phương nhìn Tiểu Nghi 1 cách xót xa.Nhi mấp máy môi- Hay để tụi này giúp đỡ mày điNghi lắt đầu kiên quyết- không cần đâu! Tao không muốn gây phiền phức cho tụi bây!Mai Phương nhíu mày không đồng tình với suy nghĩ của Nghi, họ là bạn vì sao Nghi lại nghĩ như vậy.- Mày không xem tụi tao là bạn hay sao mà nói vậy!Nghi cười, giọng buồn giải thích- không phải! Nhưng tình hình nhà của tụi bây cũng đang rối tung lên mà còn muốn giúp tao à- Nhưng...Phương định nói gì thêm, nhưng lại bị Nhi ngăn lại.Nghi nhìn 2 con bạn thân rồi cô cười cười- Thôi tới giờ rồi! Tao lên máy bay đây! Hẹn gặp lại!2 đứa kia gật đầu, nở nụ cười để tuyển Nghi nhưng nước mắt lại rơi.- Khóc cái gì mà khóc! Có phải là mãi không được gặp nhau nữa đâu_ Nghi mắng 2 đứa khóc trong khi đó mắt cô cũng đỏ.3 người ôm nhau thêm 1 cái, Nghi quay lưng bước vào trong.Nhi và Phương lặng nhìn theo đến khi bóng lưng Nghi khuất, 2 cô mới xoay người đi về.Nghi ngồi trên máy bay, mắt cứ nhìn ra hướng của vào.Ánh mắt cô cho thấy cô đang tìm 1 người, hy vọng người đó sẽ xuất hiện.Cô biết bản thân mình mâu thuẫn, là cô không muốn cho người đó biết cô sẽ đi, nhưng lại hy vọng người đó xuất hiện nếu kéo mình bảo mình đừng đi.Nghi ơi mày ngốc quá rồi! Mày là cái gì mà có thể khiến người ta muốn giữ mày lại chứ.Tự mắng mình, cô tự cười mình ngốc.Cuối cùng máy bay cũng cất cánh, máy bay cất cánh cũng như mang đi 1 tình yêu chưa có cơ hội được phát triển.Vì sao yêu mà không nói! Vì sai phải âm thầm ra đi! Vì sao không cho bản thân mình cơ hội cũng như người kia 1 cơ hội!Bởi vì mỗi người có 1 suy nghĩ riêng! 1 nổi khổ riêng.