Tác giả:

Tại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến…

Chương 8

Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… -Làm gì? - Cô đứng trc cửa, tay nắm chặt miệng vết thương bên cánh tay còn lại. Chân cô nhóc như sắp gục đến nơi.-A! Ko có gì đâu! Cậu ngồi lại đây để tớ băng bó cho nào! Cậu chảy nhiều máu quá! - Cậu bối rối chạy đến bên cô, khiêng cô đến bên chiếc giường.-Ưm... - Nếu phải băng bó và bôi thuốc thì tất nhiên là phải c** đ* ra cơ mà tình hình này.Cô nhóc ko ns gì, cởi cái áo phông ra. Bên trong cô còn mặc một cái áo ba lỗ. Cô lại tiếp tục cởi chiếc quần dài, bên trong chỉ còn 1 cái quần đùi ngắn (cô nhóc đây mặc rất nhiều đồ). H cậu có thể thấy rõ da thịt cô....-Cậu giữ yên nha! Ko đau lắm đâu! - (mấy ng nghĩ cái giề? một đứa trẻ còn ngây thơ trong sáng thì mấy ng hi vọng cái gì?)Cậu khẽ bôi thuốc vào vết thương ở đầu gối cô. Mặt cô nhăn lại vì đau đớn. Và cứ thế tiếp sau đó, những vết thương đã đc băng bó cẩn thận.-Phù! Cậu chịu đau giỏi thật nha! Từ lúc tớ bắt đầu bôi thuốc đến tận khi xong cậu vẫn chưa kêu lên tiếng nào. Giỏi thiệt nha! - Cậu ta cười ns. Cậu chợt chú ý đến đầu cô.-Nào! Để tớ buộc tóc giúp cậu cho! - Cậu nhóc nhảy tọt lên giường, dùng cái lược gần đó chải những sợi tóc đã bị rối rồi buộc lại.-Xong! - Cậu lại cười nhìn thành quả của mình. Cô nhóc vẫn ko ns gì, cô tự hỏi tại sao cậu lại có thể lúc nào cũng cười đc như vậy? Bộ vui vẻ lắm sao?

-Làm gì? - Cô đứng trc cửa, tay nắm chặt miệng vết thương bên cánh tay còn lại. Chân cô nhóc như sắp gục đến nơi.

-A! Ko có gì đâu! Cậu ngồi lại đây để tớ băng bó cho nào! Cậu chảy nhiều máu quá! - Cậu bối rối chạy đến bên cô, khiêng cô đến bên chiếc giường.

-Ưm... - Nếu phải băng bó và bôi thuốc thì tất nhiên là phải c** đ* ra cơ mà tình hình này.

Cô nhóc ko ns gì, cởi cái áo phông ra. Bên trong cô còn mặc một cái áo ba lỗ. Cô lại tiếp tục cởi chiếc quần dài, bên trong chỉ còn 1 cái quần đùi ngắn (cô nhóc đây mặc rất nhiều đồ). H cậu có thể thấy rõ da thịt cô.

...

-Cậu giữ yên nha! Ko đau lắm đâu! - (mấy ng nghĩ cái giề? một đứa trẻ còn ngây thơ trong sáng thì mấy ng hi vọng cái gì?)Cậu khẽ bôi thuốc vào vết thương ở đầu gối cô. Mặt cô nhăn lại vì đau đớn. Và cứ thế tiếp sau đó, những vết thương đã đc băng bó cẩn thận.

-Phù! Cậu chịu đau giỏi thật nha! Từ lúc tớ bắt đầu bôi thuốc đến tận khi xong cậu vẫn chưa kêu lên tiếng nào. Giỏi thiệt nha! - Cậu ta cười ns. Cậu chợt chú ý đến đầu cô.

-Nào! Để tớ buộc tóc giúp cậu cho! - Cậu nhóc nhảy tọt lên giường, dùng cái lược gần đó chải những sợi tóc đã bị rối rồi buộc lại.

-Xong! - Cậu lại cười nhìn thành quả của mình. Cô nhóc vẫn ko ns gì, cô tự hỏi tại sao cậu lại có thể lúc nào cũng cười đc như vậy? Bộ vui vẻ lắm sao?

Tomboy Lạnh Lùng - Băng GiáTác giả: Hàn BăngTại một nơi nào đó ở Nhật Bản. - Yuki, quân ta đang có lợi thế. Thừa thắng xông lên chứ? - Một cô gái có mái tóc dài đến hông, dựa lưng vào tường vừa nhìn đống giấy tờ vừa nói. - Giết! – Tiếng nói đó phát ra từ một cô gái mặc trên mình toàn quần áo màu đen, mắt chăm chú nhìn khẩu súng trong tay. - Rõ! – Một đám người mặc toàn quần áo màu đen đang đánh nhau với một đám khác trông rất hỗn loạn đồng thanh. Sau hơn 6 phút, đám người mặc quần áo đen nghe mệnh lệnh rồi đi về. Để lại những người vừa chiến đấu với họ nằm rải rác khắp sàn với những vũng máu đỏ chót. Băng Băng (tên Nhật: Yuki) lên chiếc xe máy của mình rồi phóng vèo đi chỉ để lại những vệt khói mờ. Còn Phương Nhi (tên Nhật: Yoko - bạn thân của Băng) chỉ lắc nhẹ đầu rồi phóng xe theo đứa bạn. Về đến nhà. Căn biệt thự của tụi nó thật sự rất to. Cánh cửa sắt được sơn màu trắng, cong cong như cầu vồng, chiều cao là 2 mét rưỡi. Hàng rào quanh căn biệt thự cùng màu trắng được các cây leo chọn là địa điểm sinh sống. Từ cổng vào đến… -Làm gì? - Cô đứng trc cửa, tay nắm chặt miệng vết thương bên cánh tay còn lại. Chân cô nhóc như sắp gục đến nơi.-A! Ko có gì đâu! Cậu ngồi lại đây để tớ băng bó cho nào! Cậu chảy nhiều máu quá! - Cậu bối rối chạy đến bên cô, khiêng cô đến bên chiếc giường.-Ưm... - Nếu phải băng bó và bôi thuốc thì tất nhiên là phải c** đ* ra cơ mà tình hình này.Cô nhóc ko ns gì, cởi cái áo phông ra. Bên trong cô còn mặc một cái áo ba lỗ. Cô lại tiếp tục cởi chiếc quần dài, bên trong chỉ còn 1 cái quần đùi ngắn (cô nhóc đây mặc rất nhiều đồ). H cậu có thể thấy rõ da thịt cô....-Cậu giữ yên nha! Ko đau lắm đâu! - (mấy ng nghĩ cái giề? một đứa trẻ còn ngây thơ trong sáng thì mấy ng hi vọng cái gì?)Cậu khẽ bôi thuốc vào vết thương ở đầu gối cô. Mặt cô nhăn lại vì đau đớn. Và cứ thế tiếp sau đó, những vết thương đã đc băng bó cẩn thận.-Phù! Cậu chịu đau giỏi thật nha! Từ lúc tớ bắt đầu bôi thuốc đến tận khi xong cậu vẫn chưa kêu lên tiếng nào. Giỏi thiệt nha! - Cậu ta cười ns. Cậu chợt chú ý đến đầu cô.-Nào! Để tớ buộc tóc giúp cậu cho! - Cậu nhóc nhảy tọt lên giường, dùng cái lược gần đó chải những sợi tóc đã bị rối rồi buộc lại.-Xong! - Cậu lại cười nhìn thành quả của mình. Cô nhóc vẫn ko ns gì, cô tự hỏi tại sao cậu lại có thể lúc nào cũng cười đc như vậy? Bộ vui vẻ lắm sao?

Chương 8