Trăng hôm nay rất tròn và rất sáng. Ánh trăng chiếu thẳng xuống căn biệt thự màu trắng xóa thật xa hoa và lộng lẫy. Từ đâu, bốn phía đều nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng la inh ỏi của biết bao nhiêu người đã dần ngấm tắt trong căn biệt thự ấy. Trong căn biệt thự bước ra, một người đàn ông cao lớn đưa sự thờ ơ và lạnh lùng của mình đi ra khỏi nơi này, tay ông.... dắt theo một cô bé. Cô bé có mái tóc đen tuyền, dài thật dài, khuôn mặt cúi gằm xuống, cơ thể cô run lên từng đợt, là vì lạnh hay thứ gì khác? Bàn tay người đàn ông đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh yếu ớt của cô vẫn còn vương vãi thứ dung dịch màu đỏ tươi! Đêm nay, ánh trăng thật sáng, thật đẹp! Đêm nay, sự sống trong căn biệt thự... biến mất! Đêm nay, trăng đẫm máu! Đêm nay, một lời thề được trăng chứng giám! Đêm nay, TẤT CẢ CHÌM TRONG IM LẶNG SỰ IM LẶNG ĐẾN GHÊ SỢ. ------------------------------------------------------- Một người đàn ông trung tuổi đang chiễm chệ trên chiếc ghế khảm trổ tinh xảo, trông vô cùng đẹp…
Chương 9: Chính là động đến Băng
Lời Thề Của Ánh Trăng!Tác giả: SinCuteeTrăng hôm nay rất tròn và rất sáng. Ánh trăng chiếu thẳng xuống căn biệt thự màu trắng xóa thật xa hoa và lộng lẫy. Từ đâu, bốn phía đều nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng la inh ỏi của biết bao nhiêu người đã dần ngấm tắt trong căn biệt thự ấy. Trong căn biệt thự bước ra, một người đàn ông cao lớn đưa sự thờ ơ và lạnh lùng của mình đi ra khỏi nơi này, tay ông.... dắt theo một cô bé. Cô bé có mái tóc đen tuyền, dài thật dài, khuôn mặt cúi gằm xuống, cơ thể cô run lên từng đợt, là vì lạnh hay thứ gì khác? Bàn tay người đàn ông đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh yếu ớt của cô vẫn còn vương vãi thứ dung dịch màu đỏ tươi! Đêm nay, ánh trăng thật sáng, thật đẹp! Đêm nay, sự sống trong căn biệt thự... biến mất! Đêm nay, trăng đẫm máu! Đêm nay, một lời thề được trăng chứng giám! Đêm nay, TẤT CẢ CHÌM TRONG IM LẶNG SỰ IM LẶNG ĐẾN GHÊ SỢ. ------------------------------------------------------- Một người đàn ông trung tuổi đang chiễm chệ trên chiếc ghế khảm trổ tinh xảo, trông vô cùng đẹp… Đám hầu gái im bặt, khuôn mặt cứ xan rồi trắng, có kẻ còn không đứng vững.Nhìn đi! Là cậu hai.Mái tóc bạch kim kiêu hãnh, mắt ưng thâm hiểm, đuôi phượng mê mị, sống mũi cao ngạo mạn, môi bạc thờ ơ lạnh nhạt, quyến rũ khó cưỡng, ngũ quan yêu nghiệt, khí thế bức người.Nâng lên cánh tay cương sĩ chắc khỏe, hờ hững hướng nòng súng áp sát thái dương ả ta, mày kiếm hơi co lại, nổi lên một hồi tức giận khôn lường.Phong cắn chắc răng ken két, kiềm chế hạ tay xuống, ôn nhu nhìn người con gái kia, trong lòng không khỏi dâng lên cỗ đau xót, nhẹ nhàng bế cô, cơ thể bé nhỏ, yếu ớt như một con búp bê vô lực, không phản kháng bể anh ôm vào lồng ngực, khóe mắt gợn chút biến đổi, nhưng nhanh chóng là biến mất.Ả ta căm ghét nhìn bóng lưng Phong khuất dần sau cánh cửa sang trọng, tay nắm chặt, ngón tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, miệng lẩm bẩm vài chữ thô bỉ: "Con đ**m chết tiệt! ".Bùm!Căn phòng mờ mịt sương khói, trong ý tưởng, ta nghe thấy tiếng xẹt xẹt của dòng diện chạy qua.Cư nhiên bỗng xuất hiện đâu đó mùi tanh tưởi, bức chết của máu, lại còn rất, rất gần....Khói tan đi, trên sàn nhà trắng muốt, một nữ nhân chết trân tại chỗ, khóe mắt chưa kịp khép lại, một bàn tay bị cháy đen huyết, hoàn toàn như một cục thịt thừa thối rữa, tanh tưởi mà ghê sợ.Có lẽ ả không biết, bàn tay ấy, chính là động đến Băng!----------------------------------------------------------------- Người đẹp! Anh v.....- Khang bước vào phòng, nhưng thật nhanh lại sững sờ vì cái thứ mà hắn vừa thấy.Trên giường lớn, thân ảnh một cô gái kiều diễm mơ màng yêu giấc trên giường, khuôn mặt thiên thần ngọt ngào, mà lại lạnh lùng xa cách, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi môi nới lỏng khép hờ quyến rũ, cái đó là chuyện không nói đến đi, đương nhiên là Băng!Chưa hết, cái hình ảnh này mới làm Khang phát tiết lên, thế đ*o nào mà cái thằng kia lại ở trong này?Một loạt suy nghĩ viển vông hiện lên trong đầu Khang, làm ngũ quan anh tuấn lại nhíu chặt, dâng lên một cỗ tức giận.- Chẳng hay đến đây làm gì sao, em trai? - Cái từ " em trai " Khang ngân ra thập phần hơi hướng viển vông khinh thường, anh đã từng coi nó là em trai sao?Phong hơi nâng đầu, dáo diết nhìn chăm chăm nơi Khang, cư nhiên lại nổi giận.- Mày....- Gát gao nắm chặt bàn tay cương sĩ, răng cắn chặt, nhưng lại chừa cho cái sát khia nguy hiểm bay luẩn quẩn......................
Đám hầu gái im bặt, khuôn mặt cứ xan rồi trắng, có kẻ còn không đứng vững.
Nhìn đi! Là cậu hai.
Mái tóc bạch kim kiêu hãnh, mắt ưng thâm hiểm, đuôi phượng mê mị, sống mũi cao ngạo mạn, môi bạc thờ ơ lạnh nhạt, quyến rũ khó cưỡng, ngũ quan yêu nghiệt, khí thế bức người.
Nâng lên cánh tay cương sĩ chắc khỏe, hờ hững hướng nòng súng áp sát thái dương ả ta, mày kiếm hơi co lại, nổi lên một hồi tức giận khôn lường.
Phong cắn chắc răng ken két, kiềm chế hạ tay xuống, ôn nhu nhìn người con gái kia, trong lòng không khỏi dâng lên cỗ đau xót, nhẹ nhàng bế cô, cơ thể bé nhỏ, yếu ớt như một con búp bê vô lực, không phản kháng bể anh ôm vào lồng ngực, khóe mắt gợn chút biến đổi, nhưng nhanh chóng là biến mất.
Ả ta căm ghét nhìn bóng lưng Phong khuất dần sau cánh cửa sang trọng, tay nắm chặt, ngón tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, miệng lẩm bẩm vài chữ thô bỉ: "Con đ**m chết tiệt! ".
Bùm!
Căn phòng mờ mịt sương khói, trong ý tưởng, ta nghe thấy tiếng xẹt xẹt của dòng diện chạy qua.
Cư nhiên bỗng xuất hiện đâu đó mùi tanh tưởi, bức chết của máu, lại còn rất, rất gần....
Khói tan đi, trên sàn nhà trắng muốt, một nữ nhân chết trân tại chỗ, khóe mắt chưa kịp khép lại, một bàn tay bị cháy đen huyết, hoàn toàn như một cục thịt thừa thối rữa, tanh tưởi mà ghê sợ.
Có lẽ ả không biết, bàn tay ấy, chính là động đến Băng!
----------------------------------------------------------------
- Người đẹp! Anh v.....- Khang bước vào phòng, nhưng thật nhanh lại sững sờ vì cái thứ mà hắn vừa thấy.
Trên giường lớn, thân ảnh một cô gái kiều diễm mơ màng yêu giấc trên giường, khuôn mặt thiên thần ngọt ngào, mà lại lạnh lùng xa cách, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi môi nới lỏng khép hờ quyến rũ, cái đó là chuyện không nói đến đi, đương nhiên là Băng!
Chưa hết, cái hình ảnh này mới làm Khang phát tiết lên, thế đ*o nào mà cái thằng kia lại ở trong này?
Một loạt suy nghĩ viển vông hiện lên trong đầu Khang, làm ngũ quan anh tuấn lại nhíu chặt, dâng lên một cỗ tức giận.
- Chẳng hay đến đây làm gì sao, em trai? - Cái từ " em trai " Khang ngân ra thập phần hơi hướng viển vông khinh thường, anh đã từng coi nó là em trai sao?
Phong hơi nâng đầu, dáo diết nhìn chăm chăm nơi Khang, cư nhiên lại nổi giận.
- Mày....- Gát gao nắm chặt bàn tay cương sĩ, răng cắn chặt, nhưng lại chừa cho cái sát khia nguy hiểm bay luẩn quẩn.
.....................
Lời Thề Của Ánh Trăng!Tác giả: SinCuteeTrăng hôm nay rất tròn và rất sáng. Ánh trăng chiếu thẳng xuống căn biệt thự màu trắng xóa thật xa hoa và lộng lẫy. Từ đâu, bốn phía đều nghe thấy tiếng kêu cứu thất thanh, tiếng la inh ỏi của biết bao nhiêu người đã dần ngấm tắt trong căn biệt thự ấy. Trong căn biệt thự bước ra, một người đàn ông cao lớn đưa sự thờ ơ và lạnh lùng của mình đi ra khỏi nơi này, tay ông.... dắt theo một cô bé. Cô bé có mái tóc đen tuyền, dài thật dài, khuôn mặt cúi gằm xuống, cơ thể cô run lên từng đợt, là vì lạnh hay thứ gì khác? Bàn tay người đàn ông đang nắm lấy bàn tay mảnh khảnh yếu ớt của cô vẫn còn vương vãi thứ dung dịch màu đỏ tươi! Đêm nay, ánh trăng thật sáng, thật đẹp! Đêm nay, sự sống trong căn biệt thự... biến mất! Đêm nay, trăng đẫm máu! Đêm nay, một lời thề được trăng chứng giám! Đêm nay, TẤT CẢ CHÌM TRONG IM LẶNG SỰ IM LẶNG ĐẾN GHÊ SỢ. ------------------------------------------------------- Một người đàn ông trung tuổi đang chiễm chệ trên chiếc ghế khảm trổ tinh xảo, trông vô cùng đẹp… Đám hầu gái im bặt, khuôn mặt cứ xan rồi trắng, có kẻ còn không đứng vững.Nhìn đi! Là cậu hai.Mái tóc bạch kim kiêu hãnh, mắt ưng thâm hiểm, đuôi phượng mê mị, sống mũi cao ngạo mạn, môi bạc thờ ơ lạnh nhạt, quyến rũ khó cưỡng, ngũ quan yêu nghiệt, khí thế bức người.Nâng lên cánh tay cương sĩ chắc khỏe, hờ hững hướng nòng súng áp sát thái dương ả ta, mày kiếm hơi co lại, nổi lên một hồi tức giận khôn lường.Phong cắn chắc răng ken két, kiềm chế hạ tay xuống, ôn nhu nhìn người con gái kia, trong lòng không khỏi dâng lên cỗ đau xót, nhẹ nhàng bế cô, cơ thể bé nhỏ, yếu ớt như một con búp bê vô lực, không phản kháng bể anh ôm vào lồng ngực, khóe mắt gợn chút biến đổi, nhưng nhanh chóng là biến mất.Ả ta căm ghét nhìn bóng lưng Phong khuất dần sau cánh cửa sang trọng, tay nắm chặt, ngón tay sắc bén đâm sâu vào da thịt, miệng lẩm bẩm vài chữ thô bỉ: "Con đ**m chết tiệt! ".Bùm!Căn phòng mờ mịt sương khói, trong ý tưởng, ta nghe thấy tiếng xẹt xẹt của dòng diện chạy qua.Cư nhiên bỗng xuất hiện đâu đó mùi tanh tưởi, bức chết của máu, lại còn rất, rất gần....Khói tan đi, trên sàn nhà trắng muốt, một nữ nhân chết trân tại chỗ, khóe mắt chưa kịp khép lại, một bàn tay bị cháy đen huyết, hoàn toàn như một cục thịt thừa thối rữa, tanh tưởi mà ghê sợ.Có lẽ ả không biết, bàn tay ấy, chính là động đến Băng!----------------------------------------------------------------- Người đẹp! Anh v.....- Khang bước vào phòng, nhưng thật nhanh lại sững sờ vì cái thứ mà hắn vừa thấy.Trên giường lớn, thân ảnh một cô gái kiều diễm mơ màng yêu giấc trên giường, khuôn mặt thiên thần ngọt ngào, mà lại lạnh lùng xa cách, khuôn mặt hơi ửng hồng, đôi môi nới lỏng khép hờ quyến rũ, cái đó là chuyện không nói đến đi, đương nhiên là Băng!Chưa hết, cái hình ảnh này mới làm Khang phát tiết lên, thế đ*o nào mà cái thằng kia lại ở trong này?Một loạt suy nghĩ viển vông hiện lên trong đầu Khang, làm ngũ quan anh tuấn lại nhíu chặt, dâng lên một cỗ tức giận.- Chẳng hay đến đây làm gì sao, em trai? - Cái từ " em trai " Khang ngân ra thập phần hơi hướng viển vông khinh thường, anh đã từng coi nó là em trai sao?Phong hơi nâng đầu, dáo diết nhìn chăm chăm nơi Khang, cư nhiên lại nổi giận.- Mày....- Gát gao nắm chặt bàn tay cương sĩ, răng cắn chặt, nhưng lại chừa cho cái sát khia nguy hiểm bay luẩn quẩn......................