-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…
Chương 6: Gặp lại
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Đúng một năm sau, như lời hứa, tôi quay trở lại nơi đó, anh đến sân bay đón tôi. Sau cả mười tháng trời không gặp mặt, phải nói là nhớ khôn xiết, tôi chạy tới ôm chồm lấy người đàn ông của tôi, chặt thật chặt. Tình cảm của chúng tôi tiếp tục được trau dồi thêm qua từng ngày. Tôi hay qua nhà anh hơn, cùng anh nấu ăn, rồi mời bạn bè đến đãi tiệc thâu đêm rất vui. Sau những buổi tiệc nướng khuya, đêm, tôi ở lại nhà ngủ luôn vì đi về một mình không an toàn cho con gái. Dọn dẹp xong, anh lại gần ôm tôi từ phía sau lưng rồi bế tôi lên, nói: “Đi ngủ thôi nào”. Anh đặt tôi trên giường anh, ôm chầm lấy người tôi, đặt nụ hôn lên cơ thể tôi. Đó quả thực là lần đầu tôi ngủ cùng người tôi yêu, tim không còn đập lung tung nữa mà ngừng đập luôn. Một lúc sau, anh bảo nhắm mắt ngủ đi, khuya rồi. Thế là hai chúng tôi ngủ.Anh giỏi nấu ăn lắm. Đứa con nít như tôi thường được anh dậy nấu những món ngon rồi cùng nhau thưởng thức. Nhiều khi, hai đứa dựa vào nhau làm bài tập của mình trước khi thi rồi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Thời gian dành cho nhau cũng nhiều hơn, đi đâu cũng có nhau, vắng nhau vài giờ thôi là đã thấy nhớ rồi. Ở bên người đàn ông như anh, tôi thấy mình hoàn toàn được an toàn. Có đêm ngủ cùng, nhưng chúng tôi lại mở to hai mắt ra nhìn nhau, cứ như không thể nào rời mắt khỏi đối phương vậy vì sợ rằng, nếu chỉ lơ là một chút, là có thể mất nhau mãi mãi. “Em ngủ trước đi!” “Thế sao anh không ngủ?” “Anh thích ngắm gương mặt em lúc ngủ cơ, vì nó đáng yêu lắm, nhìn mãi mà không chán.” “Đồ nịnh hót”, nói rồi, tôi dụi đầu vào lồng ngực anh “Anh này, em yêu anh lắm, anh là của riêng em thôi nhé!”. Anh im một tí mới trả lời “Ừ, và em cũng là của anh thôi đấy! Không ai được chạm vào đâu!”
Đúng một năm sau, như lời hứa, tôi quay trở lại nơi đó, anh đến sân bay đón tôi. Sau cả mười tháng trời không gặp mặt, phải nói là nhớ khôn xiết, tôi chạy tới ôm chồm lấy người đàn ông của tôi, chặt thật chặt. Tình cảm của chúng tôi tiếp tục được trau dồi thêm qua từng ngày. Tôi hay qua nhà anh hơn, cùng anh nấu ăn, rồi mời bạn bè đến đãi tiệc thâu đêm rất vui. Sau những buổi tiệc nướng khuya, đêm, tôi ở lại nhà ngủ luôn vì đi về một mình không an toàn cho con gái. Dọn dẹp xong, anh lại gần ôm tôi từ phía sau lưng rồi bế tôi lên, nói: “Đi ngủ thôi nào”. Anh đặt tôi trên giường anh, ôm chầm lấy người tôi, đặt nụ hôn lên cơ thể tôi. Đó quả thực là lần đầu tôi ngủ cùng người tôi yêu, tim không còn đập lung tung nữa mà ngừng đập luôn. Một lúc sau, anh bảo nhắm mắt ngủ đi, khuya rồi. Thế là hai chúng tôi ngủ.
Anh giỏi nấu ăn lắm. Đứa con nít như tôi thường được anh dậy nấu những món ngon rồi cùng nhau thưởng thức. Nhiều khi, hai đứa dựa vào nhau làm bài tập của mình trước khi thi rồi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Thời gian dành cho nhau cũng nhiều hơn, đi đâu cũng có nhau, vắng nhau vài giờ thôi là đã thấy nhớ rồi. Ở bên người đàn ông như anh, tôi thấy mình hoàn toàn được an toàn. Có đêm ngủ cùng, nhưng chúng tôi lại mở to hai mắt ra nhìn nhau, cứ như không thể nào rời mắt khỏi đối phương vậy vì sợ rằng, nếu chỉ lơ là một chút, là có thể mất nhau mãi mãi. “Em ngủ trước đi!” “Thế sao anh không ngủ?” “Anh thích ngắm gương mặt em lúc ngủ cơ, vì nó đáng yêu lắm, nhìn mãi mà không chán.” “Đồ nịnh hót”, nói rồi, tôi dụi đầu vào lồng ngực anh “Anh này, em yêu anh lắm, anh là của riêng em thôi nhé!”. Anh im một tí mới trả lời “Ừ, và em cũng là của anh thôi đấy! Không ai được chạm vào đâu!”
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Đúng một năm sau, như lời hứa, tôi quay trở lại nơi đó, anh đến sân bay đón tôi. Sau cả mười tháng trời không gặp mặt, phải nói là nhớ khôn xiết, tôi chạy tới ôm chồm lấy người đàn ông của tôi, chặt thật chặt. Tình cảm của chúng tôi tiếp tục được trau dồi thêm qua từng ngày. Tôi hay qua nhà anh hơn, cùng anh nấu ăn, rồi mời bạn bè đến đãi tiệc thâu đêm rất vui. Sau những buổi tiệc nướng khuya, đêm, tôi ở lại nhà ngủ luôn vì đi về một mình không an toàn cho con gái. Dọn dẹp xong, anh lại gần ôm tôi từ phía sau lưng rồi bế tôi lên, nói: “Đi ngủ thôi nào”. Anh đặt tôi trên giường anh, ôm chầm lấy người tôi, đặt nụ hôn lên cơ thể tôi. Đó quả thực là lần đầu tôi ngủ cùng người tôi yêu, tim không còn đập lung tung nữa mà ngừng đập luôn. Một lúc sau, anh bảo nhắm mắt ngủ đi, khuya rồi. Thế là hai chúng tôi ngủ.Anh giỏi nấu ăn lắm. Đứa con nít như tôi thường được anh dậy nấu những món ngon rồi cùng nhau thưởng thức. Nhiều khi, hai đứa dựa vào nhau làm bài tập của mình trước khi thi rồi ngủ quên lúc nào cũng không hay. Thời gian dành cho nhau cũng nhiều hơn, đi đâu cũng có nhau, vắng nhau vài giờ thôi là đã thấy nhớ rồi. Ở bên người đàn ông như anh, tôi thấy mình hoàn toàn được an toàn. Có đêm ngủ cùng, nhưng chúng tôi lại mở to hai mắt ra nhìn nhau, cứ như không thể nào rời mắt khỏi đối phương vậy vì sợ rằng, nếu chỉ lơ là một chút, là có thể mất nhau mãi mãi. “Em ngủ trước đi!” “Thế sao anh không ngủ?” “Anh thích ngắm gương mặt em lúc ngủ cơ, vì nó đáng yêu lắm, nhìn mãi mà không chán.” “Đồ nịnh hót”, nói rồi, tôi dụi đầu vào lồng ngực anh “Anh này, em yêu anh lắm, anh là của riêng em thôi nhé!”. Anh im một tí mới trả lời “Ừ, và em cũng là của anh thôi đấy! Không ai được chạm vào đâu!”