Tác giả:

-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…

Chương 30: Bar

Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Tôi nghe nói vào quán bar có thể giúp ta giải tỏa muộn phiền căng thẳng, thế nên hai đêm sau, chán ngán với những chuyến dầm mưa tầm tã của mình, tôi trang điểm khá đậm, ăn mặc s*x* ra dáng người lớn, bước vào quán bar. Tôi ngồi một mình, đối diện bàn pha rượu, bảo anh phục vụ liên vụ đưa hết loại rượu mạnh này đến loại khác. Phải nói rượu ở đây sốc thật, chạm nhẹ môi vào là tôi đã thấy cay trong bụng rồi. “Này, em chưa đủ mười tám, phải không?”. Tôi giật mình khi anh phục vụ hỏi tôi câu đó. “Đâu...đâu có...” “Đừng lo, anh không báo bảo vệ đâu. Anh làm ở đây cả mười năm trời rồi, không lẽ không biết phân biệt.”. Tôi trầm ngâm, nhẹ gật đầu thú nhận. “Dù có đau buồn thế nào, cũng đừng đánh, mất bản thân nhé, cô gái trẻ.”. Anh đưa ly rượu cho tôi xong, rồi quay đi, sang chỗ khách hàng khác. Đang nhâm nhi ly rượu cuối trên tay, tôi đang nghĩ đến lời dặn dò lúc nãy của anh phục vụ, thì có một người đàn ông đến ngồi ghế gần tôi, chào hỏi. Tuy nói là đàn ông nhưng đúng ra là một ông già ham gái đang tính cựa cẫm tôi đây mà. Xin lỗi chị đây không ham tiền, tôi từ chối thẳng thừng khi ông ngỏ lời mời tôi vào phòng đỏ. Có lẽ bị từ chối mạnh quá, ông sinh căm hờn, tranh thủ lúc tôi vừa đi vệ sinh ra, liền bắt cóc tôi. 

Tôi nghe nói vào quán bar có thể giúp ta giải tỏa muộn phiền căng thẳng, thế nên hai đêm sau, chán ngán với những chuyến dầm mưa tầm tã của mình, tôi trang điểm khá đậm, ăn mặc s*x* ra dáng người lớn, bước vào quán bar. Tôi ngồi một mình, đối diện bàn pha rượu, bảo anh phục vụ liên vụ đưa hết loại rượu mạnh này đến loại khác. Phải nói rượu ở đây sốc thật, chạm nhẹ môi vào là tôi đã thấy cay trong bụng rồi. “Này, em chưa đủ mười tám, phải không?”. Tôi giật mình khi anh phục vụ hỏi tôi câu đó. “Đâu...đâu có...” “Đừng lo, anh không báo bảo vệ đâu. Anh làm ở đây cả mười năm trời rồi, không lẽ không biết phân biệt.”. Tôi trầm ngâm, nhẹ gật đầu thú nhận. “Dù có đau buồn thế nào, cũng đừng đánh, mất bản thân nhé, cô gái trẻ.”. Anh đưa ly rượu cho tôi xong, rồi quay đi, sang chỗ khách hàng khác. 

Đang nhâm nhi ly rượu cuối trên tay, tôi đang nghĩ đến lời dặn dò lúc nãy của anh phục vụ, thì có một người đàn ông đến ngồi ghế gần tôi, chào hỏi. Tuy nói là đàn ông nhưng đúng ra là một ông già ham gái đang tính cựa cẫm tôi đây mà. Xin lỗi chị đây không ham tiền, tôi từ chối thẳng thừng khi ông ngỏ lời mời tôi vào phòng đỏ. Có lẽ bị từ chối mạnh quá, ông sinh căm hờn, tranh thủ lúc tôi vừa đi vệ sinh ra, liền bắt cóc tôi. 

Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Tôi nghe nói vào quán bar có thể giúp ta giải tỏa muộn phiền căng thẳng, thế nên hai đêm sau, chán ngán với những chuyến dầm mưa tầm tã của mình, tôi trang điểm khá đậm, ăn mặc s*x* ra dáng người lớn, bước vào quán bar. Tôi ngồi một mình, đối diện bàn pha rượu, bảo anh phục vụ liên vụ đưa hết loại rượu mạnh này đến loại khác. Phải nói rượu ở đây sốc thật, chạm nhẹ môi vào là tôi đã thấy cay trong bụng rồi. “Này, em chưa đủ mười tám, phải không?”. Tôi giật mình khi anh phục vụ hỏi tôi câu đó. “Đâu...đâu có...” “Đừng lo, anh không báo bảo vệ đâu. Anh làm ở đây cả mười năm trời rồi, không lẽ không biết phân biệt.”. Tôi trầm ngâm, nhẹ gật đầu thú nhận. “Dù có đau buồn thế nào, cũng đừng đánh, mất bản thân nhé, cô gái trẻ.”. Anh đưa ly rượu cho tôi xong, rồi quay đi, sang chỗ khách hàng khác. Đang nhâm nhi ly rượu cuối trên tay, tôi đang nghĩ đến lời dặn dò lúc nãy của anh phục vụ, thì có một người đàn ông đến ngồi ghế gần tôi, chào hỏi. Tuy nói là đàn ông nhưng đúng ra là một ông già ham gái đang tính cựa cẫm tôi đây mà. Xin lỗi chị đây không ham tiền, tôi từ chối thẳng thừng khi ông ngỏ lời mời tôi vào phòng đỏ. Có lẽ bị từ chối mạnh quá, ông sinh căm hờn, tranh thủ lúc tôi vừa đi vệ sinh ra, liền bắt cóc tôi. 

Chương 30: Bar