-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…
Chương 40: Gia đình anh
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… “Ai vậy anh?”, giọng một người phụ nữ vang lên cùng lúc đưa đầu sang nhìn tôi. Tôi nhận ra ngay, cô ta chính là người đã được mẹ anh chọn làm con dâu, cũng chính là mẹ của đứa bé trai này. “Em đoán xem, người mà có mái tóc ngộ nghĩnh đấy!” “Ah! Là nàng công chúa của anh đây mà!”. Tôi lại bị thêm một phen bất ngờ. Phản ứng đấy của chị ta là sao? Gặp mặt người yêu cũ của chồng mình lại hào hứng đến thế sao? Chị ấy lách qua đứng đối diện tôi, đẩy anh sang chỗ khác, mặt rạng rỡ “Đó giờ nghe anh ta nhắc em hoài, giờ mới được chiêm ngưỡng ngoài đời nha! Đúng là đáng yêu phết được, hèn chi khiến anh ta nhớ nhung mãi!”. Tôi có nghe lầm không vậy? Anh ấy nhắc tôi cho vợ mình nghe, mà còn nhắc hoài nữa chứ? Lẽ ra với phận làm vợ, chị ấy phải giận dỗi hay ghen tuông chứ, còn đằng này...“Em đến tháp Tokyo đúng không, bọn anh đi cùng được chứ?”, anh lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Sao mà được chứ, nếu đi cùng, tôi sẽ bị gọi là người thứ ba chen vào gia đình đang hạnh phúc ấy chứ. Chị ấy cũng nói “Đúng vậy, cho anh chị đi cùng nhé! Sẽ vui hơn đấy, với lại nhìn thằng bé kìa, nó cũng thích em rồi đấy!”. Đi chung ư, ngại lắm, tôi vừa tính mở miệng từ chối thì [Kính coong, tàu đã đến ga số xxx, xin mời quý khách...], ngay đúng ga tôi muốn tới. Chị không chần chừ, kéo tay tôi “Đi thôi!”
“Ai vậy anh?”, giọng một người phụ nữ vang lên cùng lúc đưa đầu sang nhìn tôi. Tôi nhận ra ngay, cô ta chính là người đã được mẹ anh chọn làm con dâu, cũng chính là mẹ của đứa bé trai này. “Em đoán xem, người mà có mái tóc ngộ nghĩnh đấy!” “Ah! Là nàng công chúa của anh đây mà!”. Tôi lại bị thêm một phen bất ngờ. Phản ứng đấy của chị ta là sao? Gặp mặt người yêu cũ của chồng mình lại hào hứng đến thế sao? Chị ấy lách qua đứng đối diện tôi, đẩy anh sang chỗ khác, mặt rạng rỡ “Đó giờ nghe anh ta nhắc em hoài, giờ mới được chiêm ngưỡng ngoài đời nha! Đúng là đáng yêu phết được, hèn chi khiến anh ta nhớ nhung mãi!”. Tôi có nghe lầm không vậy? Anh ấy nhắc tôi cho vợ mình nghe, mà còn nhắc hoài nữa chứ? Lẽ ra với phận làm vợ, chị ấy phải giận dỗi hay ghen tuông chứ, còn đằng này...
“Em đến tháp Tokyo đúng không, bọn anh đi cùng được chứ?”, anh lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Sao mà được chứ, nếu đi cùng, tôi sẽ bị gọi là người thứ ba chen vào gia đình đang hạnh phúc ấy chứ. Chị ấy cũng nói “Đúng vậy, cho anh chị đi cùng nhé! Sẽ vui hơn đấy, với lại nhìn thằng bé kìa, nó cũng thích em rồi đấy!”. Đi chung ư, ngại lắm, tôi vừa tính mở miệng từ chối thì [Kính coong, tàu đã đến ga số xxx, xin mời quý khách...], ngay đúng ga tôi muốn tới. Chị không chần chừ, kéo tay tôi “Đi thôi!”
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… “Ai vậy anh?”, giọng một người phụ nữ vang lên cùng lúc đưa đầu sang nhìn tôi. Tôi nhận ra ngay, cô ta chính là người đã được mẹ anh chọn làm con dâu, cũng chính là mẹ của đứa bé trai này. “Em đoán xem, người mà có mái tóc ngộ nghĩnh đấy!” “Ah! Là nàng công chúa của anh đây mà!”. Tôi lại bị thêm một phen bất ngờ. Phản ứng đấy của chị ta là sao? Gặp mặt người yêu cũ của chồng mình lại hào hứng đến thế sao? Chị ấy lách qua đứng đối diện tôi, đẩy anh sang chỗ khác, mặt rạng rỡ “Đó giờ nghe anh ta nhắc em hoài, giờ mới được chiêm ngưỡng ngoài đời nha! Đúng là đáng yêu phết được, hèn chi khiến anh ta nhớ nhung mãi!”. Tôi có nghe lầm không vậy? Anh ấy nhắc tôi cho vợ mình nghe, mà còn nhắc hoài nữa chứ? Lẽ ra với phận làm vợ, chị ấy phải giận dỗi hay ghen tuông chứ, còn đằng này...“Em đến tháp Tokyo đúng không, bọn anh đi cùng được chứ?”, anh lên tiếng, cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi. Sao mà được chứ, nếu đi cùng, tôi sẽ bị gọi là người thứ ba chen vào gia đình đang hạnh phúc ấy chứ. Chị ấy cũng nói “Đúng vậy, cho anh chị đi cùng nhé! Sẽ vui hơn đấy, với lại nhìn thằng bé kìa, nó cũng thích em rồi đấy!”. Đi chung ư, ngại lắm, tôi vừa tính mở miệng từ chối thì [Kính coong, tàu đã đến ga số xxx, xin mời quý khách...], ngay đúng ga tôi muốn tới. Chị không chần chừ, kéo tay tôi “Đi thôi!”