-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng…
Chương 41: Bé Green
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Chị ấy dáng người thanh mảnh, gương mặt trái xoan và lại rất thân thiện vui tính nữa. Đi cùng nhau, tôi dần quên đi sự e ngại của mình, hòa vào sự vui vẻ cùng họ. Chiều, chúng tôi chuyển sang tháp Tokyo Skytree, một đài quan sát cao ở Nhật Bản. Chị ấy đi trước, ngó qua ngó lại như đang tìm kiếm ai đó vậy. Tôi sững lại khi thấy chị mừng rỡ thốt lên rồi chạy đến ôm lấy một người đàn ông. Rồi tôi quay sang nhìn anh, không một chút chau mày giận dữ, mà thậm chí còn cười thoải mái nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai vợ chồng này, rốt cuộc là thế nào? Nhìn thấy khuôn mặt bỡ ngỡ của tôi, anh phì cười, rồi đặt cậu nhóc đang nhâm nhi cây kem trên lưng xuống đất. Anh một tay nắm lấy bàn tay bé bỏng của bé, một tay chìa sang nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ra chỗ có ống nhòm quan sát, bảo “Ra đây!”“Đẹp quá!”, tôi thốt lên sau khi đưa mắt vào ống quan sát, ráo riếc ngắm cảnh của toàn thành phố, phải nói là tuyệt lắm. Tôi bế cậu nhóc lên để chiêm ngưỡng điều mới lạ đối với một cậu bé này. Nhóc thích thú lắm, quơ tay quơ chân cười vang lên. “Xem ra, em với Green hợp nhau ấy nhỉ.” Đùa chơi nãy đến giờ tôi mới biết, tên của bé là Green, à không, biệt danh mới đúng chứ. “Chị ấy thích Green à?”, tôi đặt câu hỏi thì anh cốc vào trán tôi một cái “Ngốc, là màu em thích đấy!”. Đúng thật là tôi thích xanh lá lắm, cái gì màu xanh lá đều rất thu hút tôi. Nhưng, không lẽ anh lại lấy sở thích tôi ra làm nickname cho con của họ, sao gia đình này kì quặc thế.
Chị ấy dáng người thanh mảnh, gương mặt trái xoan và lại rất thân thiện vui tính nữa. Đi cùng nhau, tôi dần quên đi sự e ngại của mình, hòa vào sự vui vẻ cùng họ. Chiều, chúng tôi chuyển sang tháp Tokyo Skytree, một đài quan sát cao ở Nhật Bản. Chị ấy đi trước, ngó qua ngó lại như đang tìm kiếm ai đó vậy. Tôi sững lại khi thấy chị mừng rỡ thốt lên rồi chạy đến ôm lấy một người đàn ông. Rồi tôi quay sang nhìn anh, không một chút chau mày giận dữ, mà thậm chí còn cười thoải mái nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai vợ chồng này, rốt cuộc là thế nào? Nhìn thấy khuôn mặt bỡ ngỡ của tôi, anh phì cười, rồi đặt cậu nhóc đang nhâm nhi cây kem trên lưng xuống đất. Anh một tay nắm lấy bàn tay bé bỏng của bé, một tay chìa sang nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ra chỗ có ống nhòm quan sát, bảo “Ra đây!”
“Đẹp quá!”, tôi thốt lên sau khi đưa mắt vào ống quan sát, ráo riếc ngắm cảnh của toàn thành phố, phải nói là tuyệt lắm. Tôi bế cậu nhóc lên để chiêm ngưỡng điều mới lạ đối với một cậu bé này. Nhóc thích thú lắm, quơ tay quơ chân cười vang lên. “Xem ra, em với Green hợp nhau ấy nhỉ.” Đùa chơi nãy đến giờ tôi mới biết, tên của bé là Green, à không, biệt danh mới đúng chứ. “Chị ấy thích Green à?”, tôi đặt câu hỏi thì anh cốc vào trán tôi một cái “Ngốc, là màu em thích đấy!”. Đúng thật là tôi thích xanh lá lắm, cái gì màu xanh lá đều rất thu hút tôi. Nhưng, không lẽ anh lại lấy sở thích tôi ra làm nickname cho con của họ, sao gia đình này kì quặc thế.
Anh Chỉ Là Của Riêng Em Thôi Nhé!Tác giả: Matcha Mint-Anh đã từng nghĩ rằng mình sẽ bỏ cuộc vì khoảng cách tuổi tác của chúng ta lớn quá. Nhưng qua mỗi ngày được trò chuyện với em, được đi với em, được ngắm em cười, anh càng không thể kìm lòng để lại gần được em. Và điều khiến anh rất vui, là em cũng có tình cảm với anh. Chúng ta dần tiến triển hơn nữa và anh ngày càng thấy bản thân mình yêu em hơn. Anh thiết nghĩ, nếu như lúc đó mà anh bỏ cuộc, thì bây giờ, nụ cười tỏa nắng ấm áp vui vẻ ấy đâu phải là của riêng anh, anh mà bỏ cuộc lúc đó, thì giờ này chắc chỉ biết hối hận thôi. Anh sẽ chờ, chờ đến khi em lớn, chờ đến khi em đủ tuổi trưởng thành, sẽ cùng em, thực hiện ước mơ mà em ấp ủ từ khi còn bé. Anh xin hứa! Đó là những gì anh ấy nói với tôi trước khi chúng tôi phải tạm biệt nhau trong khoảng thời gian dài dằng dẳng mười tháng trời. Cả hai chúng tôi đều là du học sinh tìm đến ngôi trường APU Malaysia để học. Nhưng, khác nhau là, anh ấy du học ba năm cho bằng cấp đại học, còn tôi chỉ tham gia một tháng hè học tập rèn luyện kĩ năng… Chị ấy dáng người thanh mảnh, gương mặt trái xoan và lại rất thân thiện vui tính nữa. Đi cùng nhau, tôi dần quên đi sự e ngại của mình, hòa vào sự vui vẻ cùng họ. Chiều, chúng tôi chuyển sang tháp Tokyo Skytree, một đài quan sát cao ở Nhật Bản. Chị ấy đi trước, ngó qua ngó lại như đang tìm kiếm ai đó vậy. Tôi sững lại khi thấy chị mừng rỡ thốt lên rồi chạy đến ôm lấy một người đàn ông. Rồi tôi quay sang nhìn anh, không một chút chau mày giận dữ, mà thậm chí còn cười thoải mái nữa. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hai vợ chồng này, rốt cuộc là thế nào? Nhìn thấy khuôn mặt bỡ ngỡ của tôi, anh phì cười, rồi đặt cậu nhóc đang nhâm nhi cây kem trên lưng xuống đất. Anh một tay nắm lấy bàn tay bé bỏng của bé, một tay chìa sang nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi ra chỗ có ống nhòm quan sát, bảo “Ra đây!”“Đẹp quá!”, tôi thốt lên sau khi đưa mắt vào ống quan sát, ráo riếc ngắm cảnh của toàn thành phố, phải nói là tuyệt lắm. Tôi bế cậu nhóc lên để chiêm ngưỡng điều mới lạ đối với một cậu bé này. Nhóc thích thú lắm, quơ tay quơ chân cười vang lên. “Xem ra, em với Green hợp nhau ấy nhỉ.” Đùa chơi nãy đến giờ tôi mới biết, tên của bé là Green, à không, biệt danh mới đúng chứ. “Chị ấy thích Green à?”, tôi đặt câu hỏi thì anh cốc vào trán tôi một cái “Ngốc, là màu em thích đấy!”. Đúng thật là tôi thích xanh lá lắm, cái gì màu xanh lá đều rất thu hút tôi. Nhưng, không lẽ anh lại lấy sở thích tôi ra làm nickname cho con của họ, sao gia đình này kì quặc thế.