Mặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp…
Chương 20: Tiểu lính nữ nhi 3
Nữ Tài Nhân Kì Lạ!Tác giả: KimnachonTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp… Quách Hi nàng có chút bất ngờ, nhưng ngoài mặt thì vẫn là lạnh như tảng băng, không chút cảm xúc khác lạ. Nhìn thấy dạng biểu hiện này c*̉a nàng thật là ngoài sức tưởng tượng c*̉a hắn. Trong lòng hắn đang không biết nàng còn có bao nhiêu cái thú vị đây. Hơi tự trấn an lại tinh thần nàng mới đọc lên nội dung mật thư " Quách tướng quân bại trận, bị địch lừa gạt, sớm đã mất mạng, quân địch đang tiến công " giọng oanh oanh nhẹ nhàng thanh thoát nhưng kiên định c*̉a nàng vang lên không khỏi khiến cả cái chính trại này một phen kinh hãi. " cái gì Quách tướng bị bại, chuyện này sao có thể " một lão tướng có vẻ khá thân thiết với lão Quách sốt ruột lên tiếng. Tuy khá khó tin, mật thư này là do nàng đem tới c*̃ng chẳng biết từ đâu ra. Điều này khiến mọi người không tránh khỏi nghi ngờ nàng. Bị người khác nhìn về mình một cách nghi hoặc, nàng ta khó chịu cực điểm " ta chỉ đến để đưa thứ này, xong việc ta xin lui " nàng vừa khom người hành lễ, còn chưa kịp bước đi. Hắn đã lệnh " chuyện này còn chưa được xác định rõ ai c*̃ng không được đi đâu " Lời này vừa dứt, hai tên đang gác ngoài cửa trại đã chặn trước nàng. Hôi nhíu mày, nhưng nàng c*̃ng đã đoán trước được sự tình, đâu dễ dàng gì có thể đi. Chuyện này không hề nhỏ mà nàng còn xui xẻo bị liên quan. Không đí nữa nàng quay vào, tìm một cái ghế hơi xa chỗ bọn họ bàn việc ngồi xuống " vương gia đã nói vậy tiểu tì chỉ còn cách tuân theo vậy " giọng nàng có chút bất mãn chút âu sầu, còn bày cái dạng đáng thương, nhưng tất cả chỉ là vờ vịt thôi, c*̃ng chỉ có nàng biết và hắn biết. Còn vì sao hắn biết thì có trời biết!!!Ngay sau đó một vị tướng khác lên tiếng " khởi bẩm vương gia, chuyện này phải giải quyết thế nào ạ ". Hắn nghe vậy liền đáp lời, ra lệnh cho tất thẩy mọi người " Lục Y Hản, ngươi mau điều một tóp quân đi dò la thông tin. Phan Cảnh ngươi tập trung quân lính, ngộ nhỡ có chuyện gì, còn lại phải đợi tin tức thôi, mọi người đi về lều nghỉ trước " lệnh hắn vừa xuống mọi người tức tốc đi ai làm vuệc nấy không dám chậm trễ. Trong trại lớn giờ chỉ có nàng và hắn. Bầu không khí c*̃ng vì thế mà hơi...
Quách Hi nàng có chút bất ngờ, nhưng ngoài mặt thì vẫn là lạnh như tảng băng, không chút cảm xúc khác lạ. Nhìn thấy dạng biểu hiện này c*̉a nàng thật là ngoài sức tưởng tượng c*̉a hắn. Trong lòng hắn đang không biết nàng còn có bao nhiêu cái thú vị đây. Hơi tự trấn an lại tinh thần nàng mới đọc lên nội dung mật thư
" Quách tướng quân bại trận, bị địch lừa gạt, sớm đã mất mạng, quân địch đang tiến công " giọng oanh oanh nhẹ nhàng thanh thoát nhưng kiên định c*̉a nàng vang lên không khỏi khiến cả cái chính trại này một phen kinh hãi.
" cái gì Quách tướng bị bại, chuyện này sao có thể " một lão tướng có vẻ khá thân thiết với lão Quách sốt ruột lên tiếng.
Tuy khá khó tin, mật thư này là do nàng đem tới c*̃ng chẳng biết từ đâu ra. Điều này khiến mọi người không tránh khỏi nghi ngờ nàng. Bị người khác nhìn về mình một cách nghi hoặc, nàng ta khó chịu cực điểm
" ta chỉ đến để đưa thứ này, xong việc ta xin lui " nàng vừa khom người hành lễ, còn chưa kịp bước đi. Hắn đã lệnh " chuyện này còn chưa được xác định rõ ai c*̃ng không được đi đâu "
Lời này vừa dứt, hai tên đang gác ngoài cửa trại đã chặn trước nàng. Hôi nhíu mày, nhưng nàng c*̃ng đã đoán trước được sự tình, đâu dễ dàng gì có thể đi. Chuyện này không hề nhỏ mà nàng còn xui xẻo bị liên quan. Không đí nữa nàng quay vào, tìm một cái ghế hơi xa chỗ bọn họ bàn việc ngồi xuống " vương gia đã nói vậy tiểu tì chỉ còn cách tuân theo vậy " giọng nàng có chút bất mãn chút âu sầu, còn bày cái dạng đáng thương, nhưng tất cả chỉ là vờ vịt thôi, c*̃ng chỉ có nàng biết và hắn biết. Còn vì sao hắn biết thì có trời biết!!!
Ngay sau đó một vị tướng khác lên tiếng
" khởi bẩm vương gia, chuyện này phải giải quyết thế nào ạ ". Hắn nghe vậy liền đáp lời, ra lệnh cho tất thẩy mọi người " Lục Y Hản, ngươi mau điều một tóp quân đi dò la thông tin. Phan Cảnh ngươi tập trung quân lính, ngộ nhỡ có chuyện gì, còn lại phải đợi tin tức thôi, mọi người đi về lều nghỉ trước " lệnh hắn vừa xuống mọi người tức tốc đi ai làm vuệc nấy không dám chậm trễ.
Trong trại lớn giờ chỉ có nàng và hắn. Bầu không khí c*̃ng vì thế mà hơi...
Nữ Tài Nhân Kì Lạ!Tác giả: KimnachonTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp… Quách Hi nàng có chút bất ngờ, nhưng ngoài mặt thì vẫn là lạnh như tảng băng, không chút cảm xúc khác lạ. Nhìn thấy dạng biểu hiện này c*̉a nàng thật là ngoài sức tưởng tượng c*̉a hắn. Trong lòng hắn đang không biết nàng còn có bao nhiêu cái thú vị đây. Hơi tự trấn an lại tinh thần nàng mới đọc lên nội dung mật thư " Quách tướng quân bại trận, bị địch lừa gạt, sớm đã mất mạng, quân địch đang tiến công " giọng oanh oanh nhẹ nhàng thanh thoát nhưng kiên định c*̉a nàng vang lên không khỏi khiến cả cái chính trại này một phen kinh hãi. " cái gì Quách tướng bị bại, chuyện này sao có thể " một lão tướng có vẻ khá thân thiết với lão Quách sốt ruột lên tiếng. Tuy khá khó tin, mật thư này là do nàng đem tới c*̃ng chẳng biết từ đâu ra. Điều này khiến mọi người không tránh khỏi nghi ngờ nàng. Bị người khác nhìn về mình một cách nghi hoặc, nàng ta khó chịu cực điểm " ta chỉ đến để đưa thứ này, xong việc ta xin lui " nàng vừa khom người hành lễ, còn chưa kịp bước đi. Hắn đã lệnh " chuyện này còn chưa được xác định rõ ai c*̃ng không được đi đâu " Lời này vừa dứt, hai tên đang gác ngoài cửa trại đã chặn trước nàng. Hôi nhíu mày, nhưng nàng c*̃ng đã đoán trước được sự tình, đâu dễ dàng gì có thể đi. Chuyện này không hề nhỏ mà nàng còn xui xẻo bị liên quan. Không đí nữa nàng quay vào, tìm một cái ghế hơi xa chỗ bọn họ bàn việc ngồi xuống " vương gia đã nói vậy tiểu tì chỉ còn cách tuân theo vậy " giọng nàng có chút bất mãn chút âu sầu, còn bày cái dạng đáng thương, nhưng tất cả chỉ là vờ vịt thôi, c*̃ng chỉ có nàng biết và hắn biết. Còn vì sao hắn biết thì có trời biết!!!Ngay sau đó một vị tướng khác lên tiếng " khởi bẩm vương gia, chuyện này phải giải quyết thế nào ạ ". Hắn nghe vậy liền đáp lời, ra lệnh cho tất thẩy mọi người " Lục Y Hản, ngươi mau điều một tóp quân đi dò la thông tin. Phan Cảnh ngươi tập trung quân lính, ngộ nhỡ có chuyện gì, còn lại phải đợi tin tức thôi, mọi người đi về lều nghỉ trước " lệnh hắn vừa xuống mọi người tức tốc đi ai làm vuệc nấy không dám chậm trễ. Trong trại lớn giờ chỉ có nàng và hắn. Bầu không khí c*̃ng vì thế mà hơi...