Mặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp…
Chương 21: Chuyện nhỏ
Nữ Tài Nhân Kì Lạ!Tác giả: KimnachonTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp… Bầu không khí có vẻ ám muội vì cái tên Trác vương gia kia cứ chăm chú nhìn nàng, nhìn đến nàng phát bực. " ngươi định nhìn cho đến bao giờ, nhìn sắp thủng mặt ta rồi " nàng khó chịu lên tiếng. Hắn không chỉ không dừng lại còn vừa nhìn vừa cười. Khiến nàng càng sôi máu. Hắn không nghĩ rằng nàng như vậy lại dám lên tiếng trách hắn, còn cái gì nhìn đến thủng được da, thiệt đáng yêu Nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi con người trước mặt này, tin đồn là hắn lạnh lùng lãnh khốc so với cái biểu hiện bây giờ hơi bị trái chiều nhau rồi. Từ những gì được biết, nàng rút ra kết luận. Cái tên Trác Trọng Quân này không chỉ đa cảm xúc, tâm thần phân liệt mà còn có bệnh mặt dày rất nặng. Bị nàng nói như thế nhưng hắn nhìn vẫn cứ nhìn. " ngươi làm sao có được cái thư đó " đột nhiên hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ vừa rồi. " một tên lính, mặc quân phục Dạ quốc, bị thương, đang hấp hối đưa cho ta " nàng đáp ý lộn xộn, ngắn c*̃n cởn không đít không đầu. Hắn thầm lắc đầu một cái nữ nhân này e là khó quản. " ngươi chắc đó là người quân ta à??" Hắn nghi hoặc hỏi, trong mắt có vài tia tò mò mà nhìn nàng. " ừ, chắc " nàng lơ đễnh trả lời tay còn thuận tiện lấy trái quýt nhỏ trên bàn bóc ra. " tại sao ngươi có thể chắc rằng hắn là quân ta, quần áo à điều này ngụy trang rất dễ dàng " hắn có vẻ đang trông chờ câu trả lời c*̉a nàng " chỉ là trực giác thôi " nàng nhìn hắn một cái sau đó bỏ một miếng quýt nhỏ vào miệng, nhai rất tự nhiên. Hắn là hụt hẫn nha, cực kì hụt hẫn còn tưởng nàng có cái lí lẽ cao siêu gì ai dè.... cái trực giác c*̉a cái thân bé xíu nàng mà thôi. Haizzzz Đang đắm chìm trong biển thất vọng bên ngoài truyền đến thanh âm gấp gáp. Sau đó một tên tướng chạy vào. Hớt hãi nói " vương, nguy rồi..."
Bầu không khí có vẻ ám muội vì cái tên Trác vương gia kia cứ chăm chú nhìn nàng, nhìn đến nàng phát bực.
" ngươi định nhìn cho đến bao giờ, nhìn sắp thủng mặt ta rồi " nàng khó chịu lên tiếng. Hắn không chỉ không dừng lại còn vừa nhìn vừa cười. Khiến nàng càng sôi máu. Hắn không nghĩ rằng nàng như vậy lại dám lên tiếng trách hắn, còn cái gì nhìn đến thủng được da, thiệt đáng yêu
Nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi con người trước mặt này, tin đồn là hắn lạnh lùng lãnh khốc so với cái biểu hiện bây giờ hơi bị trái chiều nhau rồi. Từ những gì được biết, nàng rút ra kết luận. Cái tên Trác Trọng Quân này không chỉ đa cảm xúc, tâm thần phân liệt mà còn có bệnh mặt dày rất nặng. Bị nàng nói như thế nhưng hắn nhìn vẫn cứ nhìn.
" ngươi làm sao có được cái thư đó " đột nhiên hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ vừa rồi. " một tên lính, mặc quân phục Dạ quốc, bị thương, đang hấp hối đưa cho ta " nàng đáp ý lộn xộn, ngắn c*̃n cởn không đít không đầu. Hắn thầm lắc đầu một cái nữ nhân này e là khó quản.
" ngươi chắc đó là người quân ta à??" Hắn nghi hoặc hỏi, trong mắt có vài tia tò mò mà nhìn nàng. " ừ, chắc " nàng lơ đễnh trả lời tay còn thuận tiện lấy trái quýt nhỏ trên bàn bóc ra. " tại sao ngươi có thể chắc rằng hắn là quân ta, quần áo à điều này ngụy trang rất dễ dàng " hắn có vẻ đang trông chờ câu trả lời c*̉a nàng " chỉ là trực giác thôi " nàng nhìn hắn một cái sau đó bỏ một miếng quýt nhỏ vào miệng, nhai rất tự nhiên.
Hắn là hụt hẫn nha, cực kì hụt hẫn còn tưởng nàng có cái lí lẽ cao siêu gì ai dè.... cái trực giác c*̉a cái thân bé xíu nàng mà thôi. Haizzzz
Đang đắm chìm trong biển thất vọng bên ngoài truyền đến thanh âm gấp gáp. Sau đó một tên tướng chạy vào. Hớt hãi nói " vương, nguy rồi..."
Nữ Tài Nhân Kì Lạ!Tác giả: KimnachonTruyện Cổ Đại, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngày chủ nhật đã lên cao quá đầu người, mà Trắc Lạc Nhi một cô nương 19 tuổi lại còn nằm ường trên giường ngủ say sưa. Trong căn phòng đầy huân chương, học tập có, võ thuật có. Thấy cả dàn c*́p trưng bày không ngay ngắn. Có c*́p vàng karate nữ, c*́p bạc taewondo còn có cả kiếm dạo trung hoa thành phố c*̃ng giải nhất. Cái phòng bừa bộn ngổn ngang nhìn chả ra làm sao, cạnh tường là cái bàn học. Chỉ duy nhất cái bàn là gọn, bên trên là đủ cái loại cọ vẽ và màu và khung tranh và một cây đàn tranh. Nữ chính đa tài c*̉a chúng ta thì đang nằm trên giường, mền bị đá văng đi chỉ thấy một thiên thần da trắng như hoa sứ đang tóc tai lộn xộn mắt nhắm nghiền. " Lạc Nhi cô nương, cô có chịu dậy không đây, sắp chiều luôn rồi!" Mẹ cô gọi vọng lên từ tầng một, giọng không che giấu châm biếm. Cô bị đánh thức, mày liễu nhíu lại, đưa tay lấy gối trùm hai tay, định tiếp… Bầu không khí có vẻ ám muội vì cái tên Trác vương gia kia cứ chăm chú nhìn nàng, nhìn đến nàng phát bực. " ngươi định nhìn cho đến bao giờ, nhìn sắp thủng mặt ta rồi " nàng khó chịu lên tiếng. Hắn không chỉ không dừng lại còn vừa nhìn vừa cười. Khiến nàng càng sôi máu. Hắn không nghĩ rằng nàng như vậy lại dám lên tiếng trách hắn, còn cái gì nhìn đến thủng được da, thiệt đáng yêu Nàng hoàn toàn không thể hiểu nổi con người trước mặt này, tin đồn là hắn lạnh lùng lãnh khốc so với cái biểu hiện bây giờ hơi bị trái chiều nhau rồi. Từ những gì được biết, nàng rút ra kết luận. Cái tên Trác Trọng Quân này không chỉ đa cảm xúc, tâm thần phân liệt mà còn có bệnh mặt dày rất nặng. Bị nàng nói như thế nhưng hắn nhìn vẫn cứ nhìn. " ngươi làm sao có được cái thư đó " đột nhiên hắn lên tiếng phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ vừa rồi. " một tên lính, mặc quân phục Dạ quốc, bị thương, đang hấp hối đưa cho ta " nàng đáp ý lộn xộn, ngắn c*̃n cởn không đít không đầu. Hắn thầm lắc đầu một cái nữ nhân này e là khó quản. " ngươi chắc đó là người quân ta à??" Hắn nghi hoặc hỏi, trong mắt có vài tia tò mò mà nhìn nàng. " ừ, chắc " nàng lơ đễnh trả lời tay còn thuận tiện lấy trái quýt nhỏ trên bàn bóc ra. " tại sao ngươi có thể chắc rằng hắn là quân ta, quần áo à điều này ngụy trang rất dễ dàng " hắn có vẻ đang trông chờ câu trả lời c*̉a nàng " chỉ là trực giác thôi " nàng nhìn hắn một cái sau đó bỏ một miếng quýt nhỏ vào miệng, nhai rất tự nhiên. Hắn là hụt hẫn nha, cực kì hụt hẫn còn tưởng nàng có cái lí lẽ cao siêu gì ai dè.... cái trực giác c*̉a cái thân bé xíu nàng mà thôi. Haizzzz Đang đắm chìm trong biển thất vọng bên ngoài truyền đến thanh âm gấp gáp. Sau đó một tên tướng chạy vào. Hớt hãi nói " vương, nguy rồi..."