7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết…
Chương 83
Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)Tác giả: colau7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết… Mẹ Hồng nhìn con trai lái sang chuyện khác.- "Ak, hôm qua mẹ có đi gặp dì của con, lúc ra về mẹ vừa đúng lúc thấy Quân Kiệt thằng bé có dẫn theo bạn gái đi gặp dì con, mẹ thấy con bé đó cũng xinh lắm, con biết con bé đó không?." Mẹ Hồng dò hỏi- "Ak…thế ak." Vương Tuấn Khải không trả lời bà mà chỉ ợm ờ cho qua chuyệnVương Tuấn Khải không phải cố tình làm lơ sự nhiệt tình của mẹ mình mà cơ bản là cậu thật không biết phải trả lời bà như thế nào, thật ra cậu cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe ông anh họ của mình có bạn gái, vừa đẹp trai lại tài giỏi thế, hàng tá cô gái đang xếp hàng cho anh ấy lựa chọn ấy chứ, việc có bạn gái là điều hiển nhiên, cũng không ít lần cậu thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện các cô gái khác nhau trong các bữa tiệc, chỉ là cậu hơi ngạc nhiên khi nghe anh ấy dẫn một người con gái đi gặp người nhà, cậu biết mình với anh ấy có nhiều điểm giống nhau, chuyện này cũng vậy, trừ khi đó là người quan trọng còn không sẽ không dễ gì anh ấy dẫn đi gặp người trong nhà, có lẻ lần này anh ấy gặp được người trong lòng mình thật rồi nhưng chuyện này là chuyện riêng của anh ấy, anh ấy cũng chưa từng giới thiệu qua hay nói gì với cậu nên cậu không biết nói sao.Mẹ Hồng thấy con trai có vẻ như không để tâm liền lựa lời nhắc khéo.- Anh con cũng đã có người trong lòng rồi, con cũng nên tìm cho mình một cô gái tử tế, đừng có để mẹ suốt ngày nghe con quen cô này cô kia mà đến mặt mũi như thế nào mẹ cũng không biết.Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mi- Mẹ đừng nghe mọi người đồn đoán, đó chỉ là những người đồng nghiệp của con thôi.- "Mẹ biết chuyện trong giới của con khá phức tạp, mẹ cũng không cấm đoán con quen người trong ngành hay ngoài ngành chỉ hi vọng con biết chọn một người đàng hoàng, tử tế để yêu." Mẹ Hồng nhìn con trai nhẹ nhàng khẽ nhắc nhở, bà không phải là kiểu người khắc khe cấm đoán muốn con trai phải làm theo ý mình, bà biết xung quanh con mình không ít những cô gái theo đuổi nhưng không biết trong đó có bao nhiêu cô thật lòng nên bà không khỏi lo lắng.- 'Con biết rồi, con sẽ tự cân nhắc. Con ăn xong rồi, con đi làm luôn đây." Vương Tuấn Khải húp thìa cháo cuối cùng vừa với lấy chiếc áo khoác trên ghế xoay người ra khỏi bàn ăn.Trước khi ra khỏi nhà như thường lệ cậu quay qua ôm mẹ mình một cái.- Mẹ nhớ ăn uống đầy đủ vào, số thuốc bổ con mua cho mẹ nhớ phải uống đó, khi nào rãnh con sẽ ghé về.- "Uk, con đi đường nhớ cẩn thận đó." Mẹ Hồng quyến luyến vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của con trai.Vương Tuấn Khải vừa bước ra khỏi nhà đã thấy xe của Tiểu Mã đậu bên ngoài, bước vào trong xe cậu liền nhắm mắt day day trán, Tiểu Mã nhìn qua gương chiếu thấy gương mặt mệt mỏi, sắc mặt không được tốt của cậu lên tiếng.- Hôm qua em uống nhiều lắm ak?- "Um…một chút" Vương Tuấn Khải khép hờ mắt lười biến đáp.Không khí trên xe có chút trầm mặt, Tiểu Mã vừa lái xe vừa thỉnh thoảng khẽ liếc mắt nhìn cậu.
Mẹ Hồng nhìn con trai lái sang chuyện khác.
- "Ak, hôm qua mẹ có đi gặp dì của con, lúc ra về mẹ vừa đúng lúc thấy Quân Kiệt thằng bé có dẫn theo bạn gái đi gặp dì con, mẹ thấy con bé đó cũng xinh lắm, con biết con bé đó không?." Mẹ Hồng dò hỏi
- "Ak…thế ak." Vương Tuấn Khải không trả lời bà mà chỉ ợm ờ cho qua chuyện
Vương Tuấn Khải không phải cố tình làm lơ sự nhiệt tình của mẹ mình mà cơ bản là cậu thật không biết phải trả lời bà như thế nào, thật ra cậu cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe ông anh họ của mình có bạn gái, vừa đẹp trai lại tài giỏi thế, hàng tá cô gái đang xếp hàng cho anh ấy lựa chọn ấy chứ, việc có bạn gái là điều hiển nhiên, cũng không ít lần cậu thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện các cô gái khác nhau trong các bữa tiệc, chỉ là cậu hơi ngạc nhiên khi nghe anh ấy dẫn một người con gái đi gặp người nhà, cậu biết mình với anh ấy có nhiều điểm giống nhau, chuyện này cũng vậy, trừ khi đó là người quan trọng còn không sẽ không dễ gì anh ấy dẫn đi gặp người trong nhà, có lẻ lần này anh ấy gặp được người trong lòng mình thật rồi nhưng chuyện này là chuyện riêng của anh ấy, anh ấy cũng chưa từng giới thiệu qua hay nói gì với cậu nên cậu không biết nói sao.
Mẹ Hồng thấy con trai có vẻ như không để tâm liền lựa lời nhắc khéo.
- Anh con cũng đã có người trong lòng rồi, con cũng nên tìm cho mình một cô gái tử tế, đừng có để mẹ suốt ngày nghe con quen cô này cô kia mà đến mặt mũi như thế nào mẹ cũng không biết.
Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mi
- Mẹ đừng nghe mọi người đồn đoán, đó chỉ là những người đồng nghiệp của con thôi.
- "Mẹ biết chuyện trong giới của con khá phức tạp, mẹ cũng không cấm đoán con quen người trong ngành hay ngoài ngành chỉ hi vọng con biết chọn một người đàng hoàng, tử tế để yêu." Mẹ Hồng nhìn con trai nhẹ nhàng khẽ nhắc nhở, bà không phải là kiểu người khắc khe cấm đoán muốn con trai phải làm theo ý mình, bà biết xung quanh con mình không ít những cô gái theo đuổi nhưng không biết trong đó có bao nhiêu cô thật lòng nên bà không khỏi lo lắng.
- 'Con biết rồi, con sẽ tự cân nhắc. Con ăn xong rồi, con đi làm luôn đây." Vương Tuấn Khải húp thìa cháo cuối cùng vừa với lấy chiếc áo khoác trên ghế xoay người ra khỏi bàn ăn.
Trước khi ra khỏi nhà như thường lệ cậu quay qua ôm mẹ mình một cái.
- Mẹ nhớ ăn uống đầy đủ vào, số thuốc bổ con mua cho mẹ nhớ phải uống đó, khi nào rãnh con sẽ ghé về.
- "Uk, con đi đường nhớ cẩn thận đó." Mẹ Hồng quyến luyến vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của con trai.
Vương Tuấn Khải vừa bước ra khỏi nhà đã thấy xe của Tiểu Mã đậu bên ngoài, bước vào trong xe cậu liền nhắm mắt day day trán, Tiểu Mã nhìn qua gương chiếu thấy gương mặt mệt mỏi, sắc mặt không được tốt của cậu lên tiếng.
- Hôm qua em uống nhiều lắm ak?
- "Um…một chút" Vương Tuấn Khải khép hờ mắt lười biến đáp.
Không khí trên xe có chút trầm mặt, Tiểu Mã vừa lái xe vừa thỉnh thoảng khẽ liếc mắt nhìn cậu.
Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (TFBoys)Tác giả: colau7h30 máy bay hạ cánh tại sân bay Bắc Kinh. Cô thở phào, cơ thể căng cứng giờ mới được thả lỏng, cái chứng sợ độ cao này mãi vẫn không cải thiện được. Liếc nhìn nhỏ nằm bên cạnh, coi bộ cũng mệt mỏi không kém, đang uốn éo giãn cơ, còn liên tục ngáp dài ngáp ngắn, những người đi ngang qua chỗ hai cô đều liếc ánh mắt nhìn, có lẻ họ cảm thấy kì quái, ngồi máy bay thôi mà có cần khoa trương vậy không? một đứa thì mặt mày tái nhợt còn một đứa thì uể oải giống như vừa mới ra trận về. Cô đẩy đẩy vai Thiên Nghi - Nè, hình tượng, hình tượng họ nhìn kìa. - Kệ, họ biết mình là ai đâu mà. Mỏi quá đi, cậu lo cho mình kìa, nhìn mặt cậu tái mét, mình mà không biết còn tưởng cậu bị trúng gió nữa đó. Thiên Nghi vừa ngáp vừa nói, không có một tí thục nữ con nhà giàu gì cả. - Phản ứng tự nhiên mà, không sao tí nữa là bình thường lại thôi. Cô cười cười đáp. - Để mình xem.Nhìn cậu thế này tí nữa sẽ dọa thầy đó. Thiên Nghi vừa nói vừa lấy tay xoa xoa mặt cô cho có tí huyết sắc. - Được rồi mà, tí nữa là hết… Mẹ Hồng nhìn con trai lái sang chuyện khác.- "Ak, hôm qua mẹ có đi gặp dì của con, lúc ra về mẹ vừa đúng lúc thấy Quân Kiệt thằng bé có dẫn theo bạn gái đi gặp dì con, mẹ thấy con bé đó cũng xinh lắm, con biết con bé đó không?." Mẹ Hồng dò hỏi- "Ak…thế ak." Vương Tuấn Khải không trả lời bà mà chỉ ợm ờ cho qua chuyệnVương Tuấn Khải không phải cố tình làm lơ sự nhiệt tình của mẹ mình mà cơ bản là cậu thật không biết phải trả lời bà như thế nào, thật ra cậu cũng không mấy ngạc nhiên khi nghe ông anh họ của mình có bạn gái, vừa đẹp trai lại tài giỏi thế, hàng tá cô gái đang xếp hàng cho anh ấy lựa chọn ấy chứ, việc có bạn gái là điều hiển nhiên, cũng không ít lần cậu thấy bên cạnh anh ấy xuất hiện các cô gái khác nhau trong các bữa tiệc, chỉ là cậu hơi ngạc nhiên khi nghe anh ấy dẫn một người con gái đi gặp người nhà, cậu biết mình với anh ấy có nhiều điểm giống nhau, chuyện này cũng vậy, trừ khi đó là người quan trọng còn không sẽ không dễ gì anh ấy dẫn đi gặp người trong nhà, có lẻ lần này anh ấy gặp được người trong lòng mình thật rồi nhưng chuyện này là chuyện riêng của anh ấy, anh ấy cũng chưa từng giới thiệu qua hay nói gì với cậu nên cậu không biết nói sao.Mẹ Hồng thấy con trai có vẻ như không để tâm liền lựa lời nhắc khéo.- Anh con cũng đã có người trong lòng rồi, con cũng nên tìm cho mình một cô gái tử tế, đừng có để mẹ suốt ngày nghe con quen cô này cô kia mà đến mặt mũi như thế nào mẹ cũng không biết.Vương Tuấn Khải khẽ nhíu mi- Mẹ đừng nghe mọi người đồn đoán, đó chỉ là những người đồng nghiệp của con thôi.- "Mẹ biết chuyện trong giới của con khá phức tạp, mẹ cũng không cấm đoán con quen người trong ngành hay ngoài ngành chỉ hi vọng con biết chọn một người đàng hoàng, tử tế để yêu." Mẹ Hồng nhìn con trai nhẹ nhàng khẽ nhắc nhở, bà không phải là kiểu người khắc khe cấm đoán muốn con trai phải làm theo ý mình, bà biết xung quanh con mình không ít những cô gái theo đuổi nhưng không biết trong đó có bao nhiêu cô thật lòng nên bà không khỏi lo lắng.- 'Con biết rồi, con sẽ tự cân nhắc. Con ăn xong rồi, con đi làm luôn đây." Vương Tuấn Khải húp thìa cháo cuối cùng vừa với lấy chiếc áo khoác trên ghế xoay người ra khỏi bàn ăn.Trước khi ra khỏi nhà như thường lệ cậu quay qua ôm mẹ mình một cái.- Mẹ nhớ ăn uống đầy đủ vào, số thuốc bổ con mua cho mẹ nhớ phải uống đó, khi nào rãnh con sẽ ghé về.- "Uk, con đi đường nhớ cẩn thận đó." Mẹ Hồng quyến luyến vỗ vỗ tấm lưng rộng lớn của con trai.Vương Tuấn Khải vừa bước ra khỏi nhà đã thấy xe của Tiểu Mã đậu bên ngoài, bước vào trong xe cậu liền nhắm mắt day day trán, Tiểu Mã nhìn qua gương chiếu thấy gương mặt mệt mỏi, sắc mặt không được tốt của cậu lên tiếng.- Hôm qua em uống nhiều lắm ak?- "Um…một chút" Vương Tuấn Khải khép hờ mắt lười biến đáp.Không khí trên xe có chút trầm mặt, Tiểu Mã vừa lái xe vừa thỉnh thoảng khẽ liếc mắt nhìn cậu.