Tác giả:

Tinh...tinh... - Yeah, được về rồi – Cô vươn vai sảng khoái - Mình về thôi – Anh dắt xe ra, mỉm cười với cô - Ừm Gió chiều khẽ thổi làm mái tóc cô nhẹ bay. Ánh nắng còn sót lại trên mặt đất tạo nên khung cảnh yên bình. Hàng cây ven đường nối tiếp nhau tạo nên một con đường dài như vô tận. Xa xa, ông mặt trời đỏ au cố gắng tỏa ra những tia nắng nhè nhẹ trước khi đi ngủ. Những chú cò bay về phía mặt trời, bay về tổ. Cô dựa vào tấm lưng rộng của anh. Nó thật ấm áp. Không hiểu tại sao, khi cô dựa vào nó, lại cảm thấy yên bình đến vậy. Nó như che chở, bảo vệ cô khỏi giông bão cuộc đời. Anh từng nói với cô: “Mình mong tấm lưng và bờ vai này sẽ là chỗ dựa cho bạn, lồng ngực này sẽ là nơi để bạn sà vào mỗi khi buồn bã”. Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã đem anh đến cho cô. Anh là một người lương thiện, tuy có hơi bướng bỉnh (giống cô), nhưng anh rất thương yêu cô. - Băng, về đến nhà rồi. - Ừm – Cô xuống xe – Tạm biệt! - Bye - Mẹ, con về rồi – Cô tung tăng chạy vào nhà - Ừ, lên…

Truyện chữ