Tinh...tinh... - Yeah, được về rồi – Cô vươn vai sảng khoái - Mình về thôi – Anh dắt xe ra, mỉm cười với cô - Ừm Gió chiều khẽ thổi làm mái tóc cô nhẹ bay. Ánh nắng còn sót lại trên mặt đất tạo nên khung cảnh yên bình. Hàng cây ven đường nối tiếp nhau tạo nên một con đường dài như vô tận. Xa xa, ông mặt trời đỏ au cố gắng tỏa ra những tia nắng nhè nhẹ trước khi đi ngủ. Những chú cò bay về phía mặt trời, bay về tổ. Cô dựa vào tấm lưng rộng của anh. Nó thật ấm áp. Không hiểu tại sao, khi cô dựa vào nó, lại cảm thấy yên bình đến vậy. Nó như che chở, bảo vệ cô khỏi giông bão cuộc đời. Anh từng nói với cô: “Mình mong tấm lưng và bờ vai này sẽ là chỗ dựa cho bạn, lồng ngực này sẽ là nơi để bạn sà vào mỗi khi buồn bã”. Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã đem anh đến cho cô. Anh là một người lương thiện, tuy có hơi bướng bỉnh (giống cô), nhưng anh rất thương yêu cô. - Băng, về đến nhà rồi. - Ừm – Cô xuống xe – Tạm biệt! - Bye - Mẹ, con về rồi – Cô tung tăng chạy vào nhà - Ừ, lên…
Chương 3: Đau
Ra ĐiTác giả: HuyenbitTinh...tinh... - Yeah, được về rồi – Cô vươn vai sảng khoái - Mình về thôi – Anh dắt xe ra, mỉm cười với cô - Ừm Gió chiều khẽ thổi làm mái tóc cô nhẹ bay. Ánh nắng còn sót lại trên mặt đất tạo nên khung cảnh yên bình. Hàng cây ven đường nối tiếp nhau tạo nên một con đường dài như vô tận. Xa xa, ông mặt trời đỏ au cố gắng tỏa ra những tia nắng nhè nhẹ trước khi đi ngủ. Những chú cò bay về phía mặt trời, bay về tổ. Cô dựa vào tấm lưng rộng của anh. Nó thật ấm áp. Không hiểu tại sao, khi cô dựa vào nó, lại cảm thấy yên bình đến vậy. Nó như che chở, bảo vệ cô khỏi giông bão cuộc đời. Anh từng nói với cô: “Mình mong tấm lưng và bờ vai này sẽ là chỗ dựa cho bạn, lồng ngực này sẽ là nơi để bạn sà vào mỗi khi buồn bã”. Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã đem anh đến cho cô. Anh là một người lương thiện, tuy có hơi bướng bỉnh (giống cô), nhưng anh rất thương yêu cô. - Băng, về đến nhà rồi. - Ừm – Cô xuống xe – Tạm biệt! - Bye - Mẹ, con về rồi – Cô tung tăng chạy vào nhà - Ừ, lên… Kỳ vào thăm cô thì thấy cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài. Kỳ đoán có lẽ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy. Kỳ cũng thấy buồn thay cho cô- Mình... mình rất tiếcChợt cô đứng dậy nắm lấy cổ áo Kỳ, lắc mạnh:- Chuyện này là sao, sao lại thế chứ. Bác sĩ chỉ đùa thôi đúng không? ĐÚNG KHÔNG? Mau gọi ông ấy vào đây- Tất cả là sự thật. Mình rất tiếc- Không, KHÔNG - Cô ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn ra như suốiKỳ cũng rất buồn. Kỳ cũng rất muốn an ủi cô, nhưng dường như anh không có tư cách. Kỳ chỉ biết nhìn nó đau khổ chứ cũng chẳng biết phải làm gì. Kỳ buồn thay cho anh bạn của mình. Có lẽ anh sẽ sock khi nghe tin này lắm đây. Haizz -_-- Cậu bình tĩnh lại đi. Sức khỏe của cậu không ổn lắm nên đừng để bị kích động mạnh – Kỳ không chịu nổi được nữa, đành nói- Cậu... bảo sự... sự việc như thế này... mà còn... bình tĩnh... được sao? – Cô nói đứt quãng trong tiếng nấc- Haizz. Thôi, để mình đi làm thủ tục xuất việnCô không nói gì. Kỳ đành quay bước đi....Đau là tâm trạng của cô bây giờ. Đau. Rất đau. Trái tim như rỉ máu. Không phải đau vì tác hại của căn bệnh, mà đau vì cú sock này. Vừa đau vừa hối hận. Hối hận vì mình đã quá chủ quan, đã không chịu đi khám, không chia sẻ tình trạng của mình với ai đó để được một lời tư vấn. Cứ dự định đi khám rồi lại lấy một cái cớ để chối bỏ. Cô không ngờ những cơn đau, những lần đầu óc choáng váng, những lần ho ra máu và chảy máu mũi lại là
Kỳ vào thăm cô thì thấy cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài. Kỳ đoán có lẽ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy. Kỳ cũng thấy buồn thay cho cô
- Mình... mình rất tiếc
Chợt cô đứng dậy nắm lấy cổ áo Kỳ, lắc mạnh:
- Chuyện này là sao, sao lại thế chứ. Bác sĩ chỉ đùa thôi đúng không? ĐÚNG KHÔNG? Mau gọi ông ấy vào đây
- Tất cả là sự thật. Mình rất tiếc
- Không, KHÔNG - Cô ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn ra như suối
Kỳ cũng rất buồn. Kỳ cũng rất muốn an ủi cô, nhưng dường như anh không có tư cách. Kỳ chỉ biết nhìn nó đau khổ chứ cũng chẳng biết phải làm gì. Kỳ buồn thay cho anh bạn của mình. Có lẽ anh sẽ sock khi nghe tin này lắm đây. Haizz -_-
- Cậu bình tĩnh lại đi. Sức khỏe của cậu không ổn lắm nên đừng để bị kích động mạnh – Kỳ không chịu nổi được nữa, đành nói
- Cậu... bảo sự... sự việc như thế này... mà còn... bình tĩnh... được sao? – Cô nói đứt quãng trong tiếng nấc
- Haizz. Thôi, để mình đi làm thủ tục xuất viện
Cô không nói gì. Kỳ đành quay bước đi....
Đau là tâm trạng của cô bây giờ. Đau. Rất đau. Trái tim như rỉ máu. Không phải đau vì tác hại của căn bệnh, mà đau vì cú sock này. Vừa đau vừa hối hận. Hối hận vì mình đã quá chủ quan, đã không chịu đi khám, không chia sẻ tình trạng của mình với ai đó để được một lời tư vấn. Cứ dự định đi khám rồi lại lấy một cái cớ để chối bỏ. Cô không ngờ những cơn đau, những lần đầu óc choáng váng, những lần ho ra máu và chảy máu mũi lại là
Ra ĐiTác giả: HuyenbitTinh...tinh... - Yeah, được về rồi – Cô vươn vai sảng khoái - Mình về thôi – Anh dắt xe ra, mỉm cười với cô - Ừm Gió chiều khẽ thổi làm mái tóc cô nhẹ bay. Ánh nắng còn sót lại trên mặt đất tạo nên khung cảnh yên bình. Hàng cây ven đường nối tiếp nhau tạo nên một con đường dài như vô tận. Xa xa, ông mặt trời đỏ au cố gắng tỏa ra những tia nắng nhè nhẹ trước khi đi ngủ. Những chú cò bay về phía mặt trời, bay về tổ. Cô dựa vào tấm lưng rộng của anh. Nó thật ấm áp. Không hiểu tại sao, khi cô dựa vào nó, lại cảm thấy yên bình đến vậy. Nó như che chở, bảo vệ cô khỏi giông bão cuộc đời. Anh từng nói với cô: “Mình mong tấm lưng và bờ vai này sẽ là chỗ dựa cho bạn, lồng ngực này sẽ là nơi để bạn sà vào mỗi khi buồn bã”. Cô mỉm cười hạnh phúc. Cô thầm cảm ơn cuộc đời đã đem anh đến cho cô. Anh là một người lương thiện, tuy có hơi bướng bỉnh (giống cô), nhưng anh rất thương yêu cô. - Băng, về đến nhà rồi. - Ừm – Cô xuống xe – Tạm biệt! - Bye - Mẹ, con về rồi – Cô tung tăng chạy vào nhà - Ừ, lên… Kỳ vào thăm cô thì thấy cô ngồi bệt xuống đất, nước mắt lăn dài. Kỳ đoán có lẽ cô đã nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy. Kỳ cũng thấy buồn thay cho cô- Mình... mình rất tiếcChợt cô đứng dậy nắm lấy cổ áo Kỳ, lắc mạnh:- Chuyện này là sao, sao lại thế chứ. Bác sĩ chỉ đùa thôi đúng không? ĐÚNG KHÔNG? Mau gọi ông ấy vào đây- Tất cả là sự thật. Mình rất tiếc- Không, KHÔNG - Cô ngồi thụp xuống, nước mắt tuôn ra như suốiKỳ cũng rất buồn. Kỳ cũng rất muốn an ủi cô, nhưng dường như anh không có tư cách. Kỳ chỉ biết nhìn nó đau khổ chứ cũng chẳng biết phải làm gì. Kỳ buồn thay cho anh bạn của mình. Có lẽ anh sẽ sock khi nghe tin này lắm đây. Haizz -_-- Cậu bình tĩnh lại đi. Sức khỏe của cậu không ổn lắm nên đừng để bị kích động mạnh – Kỳ không chịu nổi được nữa, đành nói- Cậu... bảo sự... sự việc như thế này... mà còn... bình tĩnh... được sao? – Cô nói đứt quãng trong tiếng nấc- Haizz. Thôi, để mình đi làm thủ tục xuất việnCô không nói gì. Kỳ đành quay bước đi....Đau là tâm trạng của cô bây giờ. Đau. Rất đau. Trái tim như rỉ máu. Không phải đau vì tác hại của căn bệnh, mà đau vì cú sock này. Vừa đau vừa hối hận. Hối hận vì mình đã quá chủ quan, đã không chịu đi khám, không chia sẻ tình trạng của mình với ai đó để được một lời tư vấn. Cứ dự định đi khám rồi lại lấy một cái cớ để chối bỏ. Cô không ngờ những cơn đau, những lần đầu óc choáng váng, những lần ho ra máu và chảy máu mũi lại là