Trong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết…
Chương 25: Lí do
Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất RồiTác giả: Thảo HachiTrong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết… Tuệ Nghi hừ lạnh, giọng đã lạc đi mấy phần vì kìm nén nước mắt- Anh là chồng của tôi đúng ko? Anh ko thấy nực cười à? Có người chồng nào mà vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ ko? Anh trả lời đi!Hàn Thiên Khánh cứng họng, anh đánh ánh mắt sang phía khác ko trả lời. Tuệ Nghi cười khinh bỉ nói tiếp- Anh có biết Như Ngọc cô ta gửi cho tôi cái gì ko?Nghe đến đây, anh giật mình quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.- Anh ko biết chứ gì? Phải thôi, hai người ân ái tình cảm quá mà. Còn gửi ảnh cho tôi xem nữa chứ! Cô ta đúng là nhiều thủ đoạn đấy, một người như tôi thì làm sao ko địch nổi.Tựa sét đánh giữa trời quang, Hàn Thiên Khánh trợn tròn mắt kinh ngạc, anh nhảy xổ đến chỗ Tuệ Nghi túm chặt bả vai cô tra hỏi- Hình ảnh đó đâu cho tôi xem!- Anh làm mà ko dám nhận à? Hay anh lưu luyến?- Đừng có phí lời, đưa cho tôi!Tuệ Nghi mở những hình ảnh ấy lên cho Hàn Thiên Khánh xem rồi cười nhạt định bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên cả người cô bị anh kéo lại, lực kéo quá mạnh khiến cô ngã nhào lên người của anh.Trên giường, hai cơ thể nằm đè lên nhau trong một tư thế vô cùng mờ ám. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, hai trái tim cùng loạn nhịp. Khi cô giật mình tỉnh lại và muốn ngồi dậy thì lại bị anh giữ lấy ko cho nhúc nhích.Hàn Thiên Khánh đưa tay bóp cằm cô bắt nhìn thẳng vào mắt mình nhưng cô ko nghe, nhất quyết nhìn đi chỗ khác. Anh thấy vậy cũng ko ép nữa, chuyển từ bị động sang chủ động. Hàn Thiên Khánh xoay người đè ngược lại Tuệ Nghi, giọng anh âm lãnh cất lên trong căn phòng rộng lớn nghe như tiếng dã quỷ đòi mạng- Nghe tôi giải thích!Tuệ Nghi nhếch mép cười khinh bỉ, cô bướng bỉnh nói- Tôi ko nghe! Chứng cớ rành rành ra đấy anh còn chối cái gì? Anh bị oan à? Tôi ghét nhất là loại người ko dám chịu trách nhiệm như anh.Hàn Thiên Khánh tăng thêm lực đạo ở tay đè chặt tay cô xuống giường- Nếu tôi nói tôi ko làm thì cô có tin ko?- Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Anh có đủ tư cách để tôi phải tin tưởng à?Im lặng một lúc, giọng Hàn Thiên Khánh trầm hơn nữa- Tôi và Như Ngọc chia tay rồi.- Nực cười! Anh nói cho trẻ lên ba nghe à?- Tôi ko lặp lại lần thứ hai.- Anh lừa tôi bao nhiêu lần anh tưởng tôi ko biết sao? Anh ân ái với người khác ở bên ngoài tôi cũng ko nói gì nhưng ko có nghĩa tôi là một con ngu. Anh tính lừa tình cảm của tôi đến bao giờ? Đến bao giờ?Tuệ Nghi ko kiềm chế được hét lên, nước mắt cô theo đó mà tràn ra ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Bỗng nhiên Hàn Thiên Khánh đơ ra, tim anh sao lại đau nhói như thế này? Đây là cái cảm giác gì, sao lại khó chịu đến vậy?- Phải! Tôi lừa cô. Tôi ko có tình cảm với cô, chắc điều đó cô cũng biết. Nhưng tôi sẽ ko làm ra cái chuyện đồi bại đó với người khác mà ko phải vợ mình.
Tuệ Nghi hừ lạnh, giọng đã lạc đi mấy phần vì kìm nén nước mắt
- Anh là chồng của tôi đúng ko? Anh ko thấy nực cười à? Có người chồng nào mà vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ ko? Anh trả lời đi!
Hàn Thiên Khánh cứng họng, anh đánh ánh mắt sang phía khác ko trả lời. Tuệ Nghi cười khinh bỉ nói tiếp
- Anh có biết Như Ngọc cô ta gửi cho tôi cái gì ko?
Nghe đến đây, anh giật mình quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
- Anh ko biết chứ gì? Phải thôi, hai người ân ái tình cảm quá mà. Còn gửi ảnh cho tôi xem nữa chứ! Cô ta đúng là nhiều thủ đoạn đấy, một người như tôi thì làm sao ko địch nổi.
Tựa sét đánh giữa trời quang, Hàn Thiên Khánh trợn tròn mắt kinh ngạc, anh nhảy xổ đến chỗ Tuệ Nghi túm chặt bả vai cô tra hỏi
- Hình ảnh đó đâu cho tôi xem!
- Anh làm mà ko dám nhận à? Hay anh lưu luyến?
- Đừng có phí lời, đưa cho tôi!
Tuệ Nghi mở những hình ảnh ấy lên cho Hàn Thiên Khánh xem rồi cười nhạt định bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên cả người cô bị anh kéo lại, lực kéo quá mạnh khiến cô ngã nhào lên người của anh.
Trên giường, hai cơ thể nằm đè lên nhau trong một tư thế vô cùng mờ ám. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, hai trái tim cùng loạn nhịp. Khi cô giật mình tỉnh lại và muốn ngồi dậy thì lại bị anh giữ lấy ko cho nhúc nhích.
Hàn Thiên Khánh đưa tay bóp cằm cô bắt nhìn thẳng vào mắt mình nhưng cô ko nghe, nhất quyết nhìn đi chỗ khác. Anh thấy vậy cũng ko ép nữa, chuyển từ bị động sang chủ động. Hàn Thiên Khánh xoay người đè ngược lại Tuệ Nghi, giọng anh âm lãnh cất lên trong căn phòng rộng lớn nghe như tiếng dã quỷ đòi mạng
- Nghe tôi giải thích!
Tuệ Nghi nhếch mép cười khinh bỉ, cô bướng bỉnh nói
- Tôi ko nghe! Chứng cớ rành rành ra đấy anh còn chối cái gì? Anh bị oan à? Tôi ghét nhất là loại người ko dám chịu trách nhiệm như anh.
Hàn Thiên Khánh tăng thêm lực đạo ở tay đè chặt tay cô xuống giường
- Nếu tôi nói tôi ko làm thì cô có tin ko?
- Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Anh có đủ tư cách để tôi phải tin tưởng à?
Im lặng một lúc, giọng Hàn Thiên Khánh trầm hơn nữa
- Tôi và Như Ngọc chia tay rồi.
- Nực cười! Anh nói cho trẻ lên ba nghe à?
- Tôi ko lặp lại lần thứ hai.
- Anh lừa tôi bao nhiêu lần anh tưởng tôi ko biết sao? Anh ân ái với người khác ở bên ngoài tôi cũng ko nói gì nhưng ko có nghĩa tôi là một con ngu. Anh tính lừa tình cảm của tôi đến bao giờ? Đến bao giờ?
Tuệ Nghi ko kiềm chế được hét lên, nước mắt cô theo đó mà tràn ra ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Bỗng nhiên Hàn Thiên Khánh đơ ra, tim anh sao lại đau nhói như thế này? Đây là cái cảm giác gì, sao lại khó chịu đến vậy?
- Phải! Tôi lừa cô. Tôi ko có tình cảm với cô, chắc điều đó cô cũng biết. Nhưng tôi sẽ ko làm ra cái chuyện đồi bại đó với người khác mà ko phải vợ mình.
Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất RồiTác giả: Thảo HachiTrong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết… Tuệ Nghi hừ lạnh, giọng đã lạc đi mấy phần vì kìm nén nước mắt- Anh là chồng của tôi đúng ko? Anh ko thấy nực cười à? Có người chồng nào mà vẫn giữ liên lạc với người yêu cũ ko? Anh trả lời đi!Hàn Thiên Khánh cứng họng, anh đánh ánh mắt sang phía khác ko trả lời. Tuệ Nghi cười khinh bỉ nói tiếp- Anh có biết Như Ngọc cô ta gửi cho tôi cái gì ko?Nghe đến đây, anh giật mình quay lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.- Anh ko biết chứ gì? Phải thôi, hai người ân ái tình cảm quá mà. Còn gửi ảnh cho tôi xem nữa chứ! Cô ta đúng là nhiều thủ đoạn đấy, một người như tôi thì làm sao ko địch nổi.Tựa sét đánh giữa trời quang, Hàn Thiên Khánh trợn tròn mắt kinh ngạc, anh nhảy xổ đến chỗ Tuệ Nghi túm chặt bả vai cô tra hỏi- Hình ảnh đó đâu cho tôi xem!- Anh làm mà ko dám nhận à? Hay anh lưu luyến?- Đừng có phí lời, đưa cho tôi!Tuệ Nghi mở những hình ảnh ấy lên cho Hàn Thiên Khánh xem rồi cười nhạt định bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên cả người cô bị anh kéo lại, lực kéo quá mạnh khiến cô ngã nhào lên người của anh.Trên giường, hai cơ thể nằm đè lên nhau trong một tư thế vô cùng mờ ám. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, hai trái tim cùng loạn nhịp. Khi cô giật mình tỉnh lại và muốn ngồi dậy thì lại bị anh giữ lấy ko cho nhúc nhích.Hàn Thiên Khánh đưa tay bóp cằm cô bắt nhìn thẳng vào mắt mình nhưng cô ko nghe, nhất quyết nhìn đi chỗ khác. Anh thấy vậy cũng ko ép nữa, chuyển từ bị động sang chủ động. Hàn Thiên Khánh xoay người đè ngược lại Tuệ Nghi, giọng anh âm lãnh cất lên trong căn phòng rộng lớn nghe như tiếng dã quỷ đòi mạng- Nghe tôi giải thích!Tuệ Nghi nhếch mép cười khinh bỉ, cô bướng bỉnh nói- Tôi ko nghe! Chứng cớ rành rành ra đấy anh còn chối cái gì? Anh bị oan à? Tôi ghét nhất là loại người ko dám chịu trách nhiệm như anh.Hàn Thiên Khánh tăng thêm lực đạo ở tay đè chặt tay cô xuống giường- Nếu tôi nói tôi ko làm thì cô có tin ko?- Dựa vào cái gì tôi phải tin anh? Anh có đủ tư cách để tôi phải tin tưởng à?Im lặng một lúc, giọng Hàn Thiên Khánh trầm hơn nữa- Tôi và Như Ngọc chia tay rồi.- Nực cười! Anh nói cho trẻ lên ba nghe à?- Tôi ko lặp lại lần thứ hai.- Anh lừa tôi bao nhiêu lần anh tưởng tôi ko biết sao? Anh ân ái với người khác ở bên ngoài tôi cũng ko nói gì nhưng ko có nghĩa tôi là một con ngu. Anh tính lừa tình cảm của tôi đến bao giờ? Đến bao giờ?Tuệ Nghi ko kiềm chế được hét lên, nước mắt cô theo đó mà tràn ra ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp. Bỗng nhiên Hàn Thiên Khánh đơ ra, tim anh sao lại đau nhói như thế này? Đây là cái cảm giác gì, sao lại khó chịu đến vậy?- Phải! Tôi lừa cô. Tôi ko có tình cảm với cô, chắc điều đó cô cũng biết. Nhưng tôi sẽ ko làm ra cái chuyện đồi bại đó với người khác mà ko phải vợ mình.