Tác giả:

Trong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết…

Chương 26: Không chỉ là thích mà là yêu

Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất RồiTác giả: Thảo HachiTrong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết… Tuệ Nghi cười khinh bỉ, cô thật sự ghê sợ con người anh, dám làm mà ko dám nhận trách nhiệm. Cô quay mặt đi chỗ khác, cùng lúc những giọt nước mắt tuôn rơi mang theo nỗi lòng rối bời của cô.Hết lòng yêu thương một người để rồi nhận lại được gì ngoài những tổn thương cứ năm lần bảy lượt gia tăng từ anh. Cô sai thật rồi, có lẽ cô ko nên yêu một con người nguy hiểm như anh, có lẽ cô ko nên thương một người ko tim ko phổi như Hàn Thiên Khánh. Tại sao cho đến bây giờ cô mới nhận ra? Có phải là quá muộn để làm lại từ đầu ko?Nhìn cô khóc, anh ko thể nào bình tĩnh nổi. Bước tới một bước về phía Tuệ Nghi, anh vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng nhưng bị cô đẩy ra. Dù vậy, với sức lực yếu ớt của một người mới ốm dậy cộng với những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần mà cô đã phải chịu thì so với anh, cô chỉ là một chú mèo con giơ vuốt làm mình làm mẩy.Cùng lúc, trong đầu anh chỉ hiện lên 2 chữ '' bù đắp '' - Phải! anh muốn bù đắp cho cô, bù đắp cho trái tim rỉ máu của cô.Sau một hồi đẩy anh ra ko thành thì Tuệ Nghi mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm, cô mệt rồi, ko còn sức lực mà đối đầu với người tập võ như anh nữa. Nước mắt cô cứ trào ra nơi khóe mắt, càng lúc càng nhiều, cô khóc cho đã đời, mặc kệ cho ngày mai có chuyện gì xảy ra.Nghe tiếng nức nở của Tuệ Nghi, Hàn Thiên Khánh càng đau lòng, anh xiết chặt cô hơn rồi đưa tay lên vuốt tóc cô vỗ về. Dù sao thì cô cuối cùng cũng chỉ là con mèo rơi xuống nước, không hơn ko kém, hiện tại chỉ có anh mới có thể là chỗ dựa cho cô.Không biết từ bao giờ cô đã nhẹ nhàng bước vào trái tim anh và cứ ở lì trong đó ko chịu ra, hoặc là anh ko xác định được cảm xúc của bản thân dành cho cô là thích hay áy náy vì lỗi lầm của mình. Cũng có thể anh đối với cô ko chỉ là thích mà là yêu- Đừng khóc, ngoan! Là lỗi của tôi, nhưng em phải tin tôi!- Anh còn nó..i? Sao t..ôi phải....tin anh chứ? - Tuệ Nghi giơ tay đánh mạnh vào vai anh và nói trong nghẹn ngào.- Vì tôi là Hàn Thiên Khánh! Tôi ko để yên chuyện này đâu, chỉ cần em cho tôi 2 ngày tôi sẽ cho em câu trả lời thích đáng.Ánh mắt anh sắc lên tia băng giá và máu lạnh báo hiệu cho một điều gì đó chẳng lành. Dám vu oan cho anh? Gan cũng to đấy chứ nhỉ?

Tuệ Nghi cười khinh bỉ, cô thật sự ghê sợ con người anh, dám làm mà ko dám nhận trách nhiệm. Cô quay mặt đi chỗ khác, cùng lúc những giọt nước mắt tuôn rơi mang theo nỗi lòng rối bời của cô.

Hết lòng yêu thương một người để rồi nhận lại được gì ngoài những tổn thương cứ năm lần bảy lượt gia tăng từ anh. Cô sai thật rồi, có lẽ cô ko nên yêu một con người nguy hiểm như anh, có lẽ cô ko nên thương một người ko tim ko phổi như Hàn Thiên Khánh. Tại sao cho đến bây giờ cô mới nhận ra? Có phải là quá muộn để làm lại từ đầu ko?

Nhìn cô khóc, anh ko thể nào bình tĩnh nổi. Bước tới một bước về phía Tuệ Nghi, anh vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng nhưng bị cô đẩy ra. Dù vậy, với sức lực yếu ớt của một người mới ốm dậy cộng với những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần mà cô đã phải chịu thì so với anh, cô chỉ là một chú mèo con giơ vuốt làm mình làm mẩy.

Cùng lúc, trong đầu anh chỉ hiện lên 2 chữ '' bù đắp '' - Phải! anh muốn bù đắp cho cô, bù đắp cho trái tim rỉ máu của cô.

Sau một hồi đẩy anh ra ko thành thì Tuệ Nghi mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm, cô mệt rồi, ko còn sức lực mà đối đầu với người tập võ như anh nữa. Nước mắt cô cứ trào ra nơi khóe mắt, càng lúc càng nhiều, cô khóc cho đã đời, mặc kệ cho ngày mai có chuyện gì xảy ra.

Nghe tiếng nức nở của Tuệ Nghi, Hàn Thiên Khánh càng đau lòng, anh xiết chặt cô hơn rồi đưa tay lên vuốt tóc cô vỗ về. Dù sao thì cô cuối cùng cũng chỉ là con mèo rơi xuống nước, không hơn ko kém, hiện tại chỉ có anh mới có thể là chỗ dựa cho cô.

Không biết từ bao giờ cô đã nhẹ nhàng bước vào trái tim anh và cứ ở lì trong đó ko chịu ra, hoặc là anh ko xác định được cảm xúc của bản thân dành cho cô là thích hay áy náy vì lỗi lầm của mình. Cũng có thể anh đối với cô ko chỉ là thích mà là yêu

- Đừng khóc, ngoan! Là lỗi của tôi, nhưng em phải tin tôi!

- Anh còn nó..i? Sao t..ôi phải....tin anh chứ? - Tuệ Nghi giơ tay đánh mạnh vào vai anh và nói trong nghẹn ngào.

- Vì tôi là Hàn Thiên Khánh! Tôi ko để yên chuyện này đâu, chỉ cần em cho tôi 2 ngày tôi sẽ cho em câu trả lời thích đáng.

Ánh mắt anh sắc lên tia băng giá và máu lạnh báo hiệu cho một điều gì đó chẳng lành. Dám vu oan cho anh? Gan cũng to đấy chứ nhỉ?

Vợ Ngốc! Anh Yêu Em Mất RồiTác giả: Thảo HachiTrong trung tâm thương mại của nhà Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi đang đi dạo chơi cùng với vệ sĩ của mình thì bỗng thấy một cái váy công chúa màu trắng tay bồng đang treo ở trước cửa gian hàng của một shop thời trang. Cô vội chạy đến cầm cái váy lên và xem xét, gương mặt tỏ vẻ thích thú. Đang định bảo đám vệ sĩ đi tính tiền thì một bàn tay trắng, thon dài chìa đến giựt lấy cái váy ở trong tay cô ngắm nghía và suýt xoa, theo sau cô gái đó còn có một chàng trai soái ca mặc bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh toát và không kém phần nghiêm nghị. - Anh Khánh cái váy này đẹp không? - Cô ta tí tởn quay sang khoe với anh Lướt nhìn cái váy một lượt rồi lại nhìn sang cô gái có khuôn mặt baby ngơ ngác khi bị cướp đồ một cách trắng trợn. Anh chỉ khẽ gật đầu rồi cứ nhìn chằm chằm vào cô, khiến cho cùng một lúc hai cô gái đều cảm thấy khó chịu. Như Ngọc bắt đầu nổi máu ghen tuông khi hai người cứ nhìn chằm chằm vào nhau không rời. Cô ta lấy đà tát vào mặt Tuệ Nghi cái " Bốp" làm cho mặt cô in hằn năm vết… Tuệ Nghi cười khinh bỉ, cô thật sự ghê sợ con người anh, dám làm mà ko dám nhận trách nhiệm. Cô quay mặt đi chỗ khác, cùng lúc những giọt nước mắt tuôn rơi mang theo nỗi lòng rối bời của cô.Hết lòng yêu thương một người để rồi nhận lại được gì ngoài những tổn thương cứ năm lần bảy lượt gia tăng từ anh. Cô sai thật rồi, có lẽ cô ko nên yêu một con người nguy hiểm như anh, có lẽ cô ko nên thương một người ko tim ko phổi như Hàn Thiên Khánh. Tại sao cho đến bây giờ cô mới nhận ra? Có phải là quá muộn để làm lại từ đầu ko?Nhìn cô khóc, anh ko thể nào bình tĩnh nổi. Bước tới một bước về phía Tuệ Nghi, anh vòng tay ôm trọn lấy cô vào lòng nhưng bị cô đẩy ra. Dù vậy, với sức lực yếu ớt của một người mới ốm dậy cộng với những nỗi đau cả về thể xác và tinh thần mà cô đã phải chịu thì so với anh, cô chỉ là một chú mèo con giơ vuốt làm mình làm mẩy.Cùng lúc, trong đầu anh chỉ hiện lên 2 chữ '' bù đắp '' - Phải! anh muốn bù đắp cho cô, bù đắp cho trái tim rỉ máu của cô.Sau một hồi đẩy anh ra ko thành thì Tuệ Nghi mặc kệ cho anh muốn làm gì thì làm, cô mệt rồi, ko còn sức lực mà đối đầu với người tập võ như anh nữa. Nước mắt cô cứ trào ra nơi khóe mắt, càng lúc càng nhiều, cô khóc cho đã đời, mặc kệ cho ngày mai có chuyện gì xảy ra.Nghe tiếng nức nở của Tuệ Nghi, Hàn Thiên Khánh càng đau lòng, anh xiết chặt cô hơn rồi đưa tay lên vuốt tóc cô vỗ về. Dù sao thì cô cuối cùng cũng chỉ là con mèo rơi xuống nước, không hơn ko kém, hiện tại chỉ có anh mới có thể là chỗ dựa cho cô.Không biết từ bao giờ cô đã nhẹ nhàng bước vào trái tim anh và cứ ở lì trong đó ko chịu ra, hoặc là anh ko xác định được cảm xúc của bản thân dành cho cô là thích hay áy náy vì lỗi lầm của mình. Cũng có thể anh đối với cô ko chỉ là thích mà là yêu- Đừng khóc, ngoan! Là lỗi của tôi, nhưng em phải tin tôi!- Anh còn nó..i? Sao t..ôi phải....tin anh chứ? - Tuệ Nghi giơ tay đánh mạnh vào vai anh và nói trong nghẹn ngào.- Vì tôi là Hàn Thiên Khánh! Tôi ko để yên chuyện này đâu, chỉ cần em cho tôi 2 ngày tôi sẽ cho em câu trả lời thích đáng.Ánh mắt anh sắc lên tia băng giá và máu lạnh báo hiệu cho một điều gì đó chẳng lành. Dám vu oan cho anh? Gan cũng to đấy chứ nhỉ?

Chương 26: Không chỉ là thích mà là yêu