Cuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của…

Chương 8: Những điều ta muốn nói

Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Tụi nó dừng chân tại một công viên giải trí.- Oa tuyệt quá. Nhỏ lên tiếng- Ê tụi bây có tàu lượn kìa qua chơi đi. Cô hăng hái- hả. anh lâm hét- sao vậy anh. Nó hỏi.- Anh lắc lắc:anh không sao...- Vây qua chơi thôi. Tuấn cười đầy âm mưu.Thằng em họ chó chết. Anh lâm thầm nguyền rủa Tuấn..." Kiều Ân, em ngồi với anh đi " Lâm đề nghị.- À vâng. nó cười.- Hắn và nhỏ ngồi ngay phía sau. Nhỏ nhìn hắn, Hắn nhìn nó đôi mắt hiện lên một điều gì đó khó tả.* Xịch, vụt * chiếc tàu lao vút xuống dưới." Áaaa" tiếng la oai oái của anh làm nó cười no bụng. Anh nắm chặt lấy bàn tay nó. Sau 3 phút...Mọi người cười nói bước xuống còn anh thì...- Anh Lâm có sao không. Nó đỡ anh ra.- Mặt anh tái mét: Anh không sao.- Em thì không nghĩ vậy đâu. Nó cười.- Mọi người ơi anh Lâm bị mệt, tớ đỡ anh í về trại, nghỉ ngơi nha.- Uk cậu đi đi. cô cười phẩy tay ra dấu cho nó.Một lát sau...Nó đỡ anh ngồi xuống ghế đá.- Anh ngồi đây đợi em chút nha, em đi mua cho anh chút nước. Nó chạy đi...và một người khác đến. Hắn ngồi xuống cạnh anh. Cất một giọng nói lành lạnh- " Anh khỏe chưa "- " Em không cần hỏi nhiều đâu, nói thẳng vào vấn đề đi.- Vậy thì...Anh thích Kiều Ân à?- Đúng vậy. Anh trả lời rành mạch rõ ràng.- Em cũng thích cô ấy?.- Không phải việc của anh. Hắn lạnh lùng trả lời.- Phũ phàng thật đấy. Anh cười.Hắn đứng dậy bỏ đi.Hắn muốn nói nhiều điều khác nữa nhưng mà hắn lại không thể nói được....Có lẽ tình yêu của hắn không đủ lớn để có thể nói ra.---- Hết Chương 8----

Tụi nó dừng chân tại một công viên giải trí.

- Oa tuyệt quá. Nhỏ lên tiếng

- Ê tụi bây có tàu lượn kìa qua chơi đi. Cô hăng hái

- hả. anh lâm hét

- sao vậy anh. Nó hỏi.

- Anh lắc lắc:anh không sao...

- Vây qua chơi thôi. Tuấn cười đầy âm mưu.

Thằng em họ chó chết. Anh lâm thầm nguyền rủa Tuấn...

" Kiều Ân, em ngồi với anh đi " Lâm đề nghị.

- À vâng. nó cười.

- Hắn và nhỏ ngồi ngay phía sau. Nhỏ nhìn hắn, Hắn nhìn nó đôi mắt hiện lên một điều gì đó khó tả.

* Xịch, vụt * chiếc tàu lao vút xuống dưới." Áaaa" tiếng la oai oái của anh làm nó cười no bụng. Anh nắm chặt lấy bàn tay nó. Sau 3 phút...

Mọi người cười nói bước xuống còn anh thì...

- Anh Lâm có sao không. Nó đỡ anh ra.

- Mặt anh tái mét: Anh không sao.

- Em thì không nghĩ vậy đâu. Nó cười.

- Mọi người ơi anh Lâm bị mệt, tớ đỡ anh í về trại, nghỉ ngơi nha.

- Uk cậu đi đi. cô cười phẩy tay ra dấu cho nó.

Một lát sau...

Nó đỡ anh ngồi xuống ghế đá.

- Anh ngồi đây đợi em chút nha, em đi mua cho anh chút nước. Nó chạy đi...và một người khác đến. Hắn ngồi xuống cạnh anh. Cất một giọng nói lành lạnh

- " Anh khỏe chưa "

- " Em không cần hỏi nhiều đâu, nói thẳng vào vấn đề đi.

- Vậy thì...Anh thích Kiều Ân à?

- Đúng vậy. Anh trả lời rành mạch rõ ràng.

- Em cũng thích cô ấy?.

- Không phải việc của anh. Hắn lạnh lùng trả lời.

- Phũ phàng thật đấy. Anh cười.

Hắn đứng dậy bỏ đi.

Hắn muốn nói nhiều điều khác nữa nhưng mà hắn lại không thể nói được....Có lẽ tình yêu của hắn không đủ lớn để có thể nói ra.

---- Hết Chương 8----

Tôi Và Cậu! Hai Ta Có Thể Sao?Tác giả: Nguyệt Tử LạcCuộc sống lãnh đạm và nhàm chán của nó bắt đầu khi những tia nắng khẽ hắt qua khung kính cửa sổ báo hiệu một ngày mới đến. Mở mắt nó vật lộn với... Chiếc đồng hồ réo rắt bên tai, chăn mền chưa gấp, và mái tóc dài rối bù che hết gần như tầm nhìn của nó. Vệ sinh cá nhân xong nó tết lại mái tóc dài, nhấc chiếc cặp ra khỏi bàn nó đi xuống...Nó tên Mộc Kiều Ân, năm nay 17 tuổi học sinh trường cấp ba T.S, học sinh giỏi trong trường. Là lớp trưởng của lớp 11A4. - "Sao lâu thế"...đây con bạn thân chí cốt của nó ngồi trên con ngựa sắt, nhíu mày nhìn nó hỏi. Mỗi ngày cô bạn luôn đến đèo nó đi học...Nó cười leo lên xe, trên con đường quen thuộc nó chợt phát hiện ra hoa sữa đã nở tỏa hương thơm dễ chịu, cây cối ven đường đã có vài đốm vàng trong nền lá xanh. Thu đến rồi từ lúc nào mà nó không hay... Vào lớp nó bắt gặp ánh mắt hắn, đôi mắt luôn ẩn chứa một điều gì đó nó không thể nào hiểu được. Nó lại học chung lớp với hắn...Hắn Lãnh Hàn,là mẫu người đại diện cho sự nổi loạn và nhiệt huyết của… Tụi nó dừng chân tại một công viên giải trí.- Oa tuyệt quá. Nhỏ lên tiếng- Ê tụi bây có tàu lượn kìa qua chơi đi. Cô hăng hái- hả. anh lâm hét- sao vậy anh. Nó hỏi.- Anh lắc lắc:anh không sao...- Vây qua chơi thôi. Tuấn cười đầy âm mưu.Thằng em họ chó chết. Anh lâm thầm nguyền rủa Tuấn..." Kiều Ân, em ngồi với anh đi " Lâm đề nghị.- À vâng. nó cười.- Hắn và nhỏ ngồi ngay phía sau. Nhỏ nhìn hắn, Hắn nhìn nó đôi mắt hiện lên một điều gì đó khó tả.* Xịch, vụt * chiếc tàu lao vút xuống dưới." Áaaa" tiếng la oai oái của anh làm nó cười no bụng. Anh nắm chặt lấy bàn tay nó. Sau 3 phút...Mọi người cười nói bước xuống còn anh thì...- Anh Lâm có sao không. Nó đỡ anh ra.- Mặt anh tái mét: Anh không sao.- Em thì không nghĩ vậy đâu. Nó cười.- Mọi người ơi anh Lâm bị mệt, tớ đỡ anh í về trại, nghỉ ngơi nha.- Uk cậu đi đi. cô cười phẩy tay ra dấu cho nó.Một lát sau...Nó đỡ anh ngồi xuống ghế đá.- Anh ngồi đây đợi em chút nha, em đi mua cho anh chút nước. Nó chạy đi...và một người khác đến. Hắn ngồi xuống cạnh anh. Cất một giọng nói lành lạnh- " Anh khỏe chưa "- " Em không cần hỏi nhiều đâu, nói thẳng vào vấn đề đi.- Vậy thì...Anh thích Kiều Ân à?- Đúng vậy. Anh trả lời rành mạch rõ ràng.- Em cũng thích cô ấy?.- Không phải việc của anh. Hắn lạnh lùng trả lời.- Phũ phàng thật đấy. Anh cười.Hắn đứng dậy bỏ đi.Hắn muốn nói nhiều điều khác nữa nhưng mà hắn lại không thể nói được....Có lẽ tình yêu của hắn không đủ lớn để có thể nói ra.---- Hết Chương 8----

Chương 8: Những điều ta muốn nói