Tác giả:

Tháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa…

Quyển 2 - Chương 369: Giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn (thượng)

Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Ngay sau khi Sở vương đăng cơ người kế vị Hoàng Phủ Hằng đã ở Lạc kinh đăng cơ tuyên chỉ thiên hạ phụ hoàng băng hà hắn là người kế vị cần phải có sự nghiệp thống nhất đất nước.Hắn tuy tiên đế cũng hiệu là anh tông phong mẫu thân Dương thị là hoàng thái hậu tôn Kính An hoàng thái hậu thành thái hoàng thái hậu. Phong Trương Tấn Tiết làm Trung Thư lệnh lại bộ thượng thư, phong thái tử phi thành hoàng hậu, Chu Cẩn trước kia là binh bộ thượng thư thành hộ bộ thượng thư, lễ bộ thị lang Tô Hàn Xương thành lễ bộ thượng thư, phong Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Lương Vương, Sở châu đại đô đốc.Đồng thời Hoàng Phủ Hằng hạ chỉ đại xá thiên hạ, hiệu triệu anh hào thiên hạ hiệu lực vì mình.Ở bờ bắc Trường Giang nhiều đội thuyền rộng lớn, ở trên sông tuần tra, Hoàng Phủ Vô Tấn ở trên đầu thuyền ngắm bờ bắc đại giang bờ bắc.Ngày hôm qua hắn đã chính thức nhận được ý chỉ của Hoàng Phủ Hằng cũng nhận được tin Sở vương đăng cơ điều này khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh, lưỡng đế cùng tồn tại, kết quả này hắn không ngờ được hắn tuyệt đối không nghĩ ra Mã Nguyên Trinh chính là dũng sĩ thứ sáu trong Tấn An lục dũng sĩ, cuối cùng yểm hộ mình làm hắn thở dài không thôi.Lưỡng đế cùng tồn tại khiến cho thế cục Đại Ninh vương triều được cải biến, đồng nghĩa chiến tranh cũng sắp xảy ra, cơ hội cũng xuất hiện trước mặt hắn, thời cuộc khó phân hắn nên nghiêng về bên nào đây?Hoàng Phủ Vô Tấn cũng biết Hoàng Phủ Hằng không phải chân chính tín nhiệm hắn chẳng qua là thuân nước giong thuyền, thừa nhận địa vị của hắn ở Sở Châu mà thôi, để tránh hai mặt thụ địch, Hoàng Phủ Hằng hiện tại đang gặp áp lực khá lớn, thế lực của hắn tập trung chủ yếu ở Dự Châu trong tay có mười vạn quân trực thuộc Lạc Kinh và hai mươi vạn quân đội Dự Châu, mà Tây phương Hoàng Phủ Điềm, Đông phương Tề vương Bắc phương Triệu vương nếu như hắn không mua chuộc mình thì bốn phía sẽ phải thụ địch.Mà tây đế Hoàng Phủ Điềm tình thế cũng không khá hơn bao nhiêu hiện tại ở trên đất Ung châu của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn đại quân, cũng hai mặt thụ địch sau lưng là quân Tây Lương chính diện là quân Dự Châu cũng may hắn ở Quan Trung là niơ hiểm yếu nhất thời không trở ngại.Hoàng Phủ Vô Tấn không khỏi nghĩ tới chính mình dường như thực lực của hắn mạnh nhất nhưng mà cũng không ổn định, cũng không biết bao nhiêu người trung tâm với hắn, quân đội trung tâm là trung tâm với triều đình, dùng đại nghĩa và danh phận của mình chưa đủ.Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài, hắn lại trở về phòng nhỏ trên thuyền, Chu Tích cùng vói Giang yêm đang ở trước địa đồ thương lượng với nhau điều gì đó, Trương Nhan Niên vẫn y nguyên nghiên cứu trên đó.- Điện hạ quyết định rồi sao?Thấy Hoàng Phủ Vô Tấn trở về ba người đều đồng thời hỏi, bọn họ vừa rồi thương nghị quân tình quyết định bước tiếp theo, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn nói suy nghĩ của mình một chút.Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười không trực tiếp trả lời bọn họ, hắn đi tới trước địa đồ Trương Nhan Niên đã dùng ba loại màu sắc khác nhau mà đánh dấu, hoàng ky dán tại Giang Đô cướp lấy binh của Hoàng Phủ Anh Tuấn, lục kỳ dán tại Kinh Châu ý là trước hết cướp lấy Kinh Tương, mà hồng kỳ dán tại Quảng Châu ý là cướp lấy toàn bộ phía nam Trường Giang.Ba nước cờ này đều có thể đi Vô Tấn cười hỏi:- Các ngươi cho rằng Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Điềm có thể đấu với nhau không?Ba người nhìn nhau Giang Yêm cười nói:- Vừa rồi chúng ta đã thảo luận vấn đề này.- À nói nghe xem mọt chút, để xem kiến thức anh hùng giống nhau hay không.Vô Tấn ngồi xuống, bàn chân rất tự nhiên mà đặt lên, đây là một động tác vô ý thức, loại động tác này thể hiện hắn địa vị cao hơn bọn họ, biểu hiện quyền uy chúa công của mình, lúc trước hắn mới vào Tấn An hội ai cũng không thực sự cho hắn là thiếu chủ nhưng sau đó quyền thế của hắn gia tăng từng ngày thực lực mạnh mẽ, hắn đã trở thành chủ nhân Tấn An hội chính thức.Với việc mình ẩn nhẫn bốn mươi năm nay, bất kể Giang Yêm hay là Chu Tín đều nguyện ý để Vô Tấn mạnh mẽ như vậy có như vậy Vô Tấn mới có thể lãnh đạo bọn họ tranh giành thiên hạ chứ không phải như hài đồng, lúc nào cũng sợ hãi.Giang Yêm mỉm cười:- Chúng ta cho rằng hai bọn họ không rảnh đểu nội chiến với nhau bọn họ trước hết sẽ củng cố quyền lực của mình đó là điều quan trọng nhất.Chu Tín cũng cười hỏi:- Điện hạ cho rằng thế nào?Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước địa đồ lấy là cờ màu xanh xuống rồi nói:- Hoàng Phủ Hằng chỉ có một mình Dự Châu địa vực của hắn quá hẹp, bước kế tiếp nhất định là lấy Kinh Châu ta tạm thời không muốn trở mặt với hắn cho nên Kinh Châu không để ý tới, Hoàng Phủ Điềm cũng chỉ có mình Ung châu nhân khẩu lương thực không đủ Thân Quốc Cữu sẽ tính kế xuôi nam tới Thục châu, như vậy bọn họ sẽ không đấu tranh với nhau mà dành thời gian củng cố chính quyền của mình.Hoàng Phủ Vô Tấn lại đem hồng kỳ Quảng Châu lấy ra:- Lĩnh Nam vắng vẻ nóng bức, nhân khẩu cũng không nhiều, ý nghĩa chiến lược không lớn, chúng ta tốn thời gian vào nó cũng không có ích gì sau này thiên hạ đại định phái một viên đại tướng là đủ để thu phục cho nên ta tạm thời không cân nhắc tới nó.- Ý của điện hạ là chúng ta trước hết lấy Giang Đô?Chu Tín hỏi.Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:- Ta cần có một cây cầu để tới Giang Bắc hơn nữa Giang Đô còn là nơi sản xuất muối, ý nghĩa kinh tế vô cùng quan trọng cho nên phải chiếm được nó đem Hoàng Phủ Anh Tuấn đuổi tới Bành thành quận.Ba người đồng loạt ngạc nhiên:- Điện hạ có ý là không diệt trừ Hoàng Phủ Anh Tuấn sao?Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười hỏi lại:- Diệt Hoàng Phủ Anh Tuấn đối với ta dễ như trở bàn tay nhưng giữ hắn mới có lợi, các ngươi có biết tại sao không?- Hòa hoãn chi địa!Trương Nhan Niên cất tiếng, vừa rồi hắn đã nghĩ tới thế lực của Tề vương, nếu như không giữ lại một phần quân đội của Hoàng Phủ Anh Tuấn thì Tề vương một khi xuôi nam bọn họ sẽ trở tay không kịp, cho nên Vô Tấn quyết định đuổi Hoàng Phủ Anh Tuấn tới Bành thành quận.- Điện hạ muốn giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn để hắn ngăn cản Tề vương lại sao?Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:- Đúng thế, ta đem Hạ Bi và Bành Thành quận giao cho hắn, nhưng Thuật Dương quận ta phải nắm giữ, Hải Châu cảng nơi đó rất trọng yếu với ta.Đúng lúc vương triều Đại Ninh cao thấp đều chú ý tới Lạc kinh và Ung kinh thàn Quảng Lăng quận ở phía Đông Nam đã lặng yên xảy ra chiến tranh.

Ngay sau khi
Sở vương đăng cơ người kế vị Hoàng Phủ Hằng đã ở Lạc kinh đăng cơ tuyên
chỉ thiên hạ phụ hoàng băng hà hắn là người kế vị cần phải có sự nghiệp
thống nhất đất nước.

Hắn tuy tiên đế cũng hiệu là anh tông phong mẫu thân Dương thị là hoàng
thái hậu tôn Kính An hoàng thái hậu thành thái hoàng thái hậu. Phong
Trương Tấn Tiết làm Trung Thư lệnh lại bộ thượng thư, phong thái tử phi
thành hoàng hậu, Chu Cẩn trước kia là binh bộ thượng thư thành hộ bộ
thượng thư, lễ bộ thị lang Tô Hàn Xương thành lễ bộ thượng thư, phong
Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Lương Vương, Sở châu đại đô đốc.

Đồng thời Hoàng Phủ Hằng hạ chỉ đại xá thiên hạ, hiệu triệu anh hào thiên hạ hiệu lực vì mình.

Ở bờ bắc Trường Giang nhiều đội thuyền rộng lớn, ở trên sông tuần tra,
Hoàng Phủ Vô Tấn ở trên đầu thuyền ngắm bờ bắc đại giang bờ bắc.

Ngày hôm qua hắn đã chính thức nhận được ý chỉ của Hoàng Phủ Hằng cũng
nhận được tin Sở vương đăng cơ điều này khiến cho hắn khó có thể bình
tĩnh, lưỡng đế cùng tồn tại, kết quả này hắn không ngờ được hắn tuyệt
đối không nghĩ ra Mã Nguyên Trinh chính là dũng sĩ thứ sáu trong Tấn An
lục dũng sĩ, cuối cùng yểm hộ mình làm hắn thở dài không thôi.

Lưỡng đế cùng tồn tại khiến cho thế cục Đại Ninh vương triều được cải
biến, đồng nghĩa chiến tranh cũng sắp xảy ra, cơ hội cũng xuất hiện
trước mặt hắn, thời cuộc khó phân hắn nên nghiêng về bên nào đây?

Hoàng Phủ Vô Tấn cũng biết Hoàng Phủ Hằng không phải chân chính tín
nhiệm hắn chẳng qua là thuân nước giong thuyền, thừa nhận địa vị của hắn ở Sở Châu mà thôi, để tránh hai mặt thụ địch, Hoàng Phủ Hằng hiện tại
đang gặp áp lực khá lớn, thế lực của hắn tập trung chủ yếu ở Dự Châu
trong tay có mười vạn quân trực thuộc Lạc Kinh và hai mươi vạn quân đội
Dự Châu, mà Tây phương Hoàng Phủ Điềm, Đông phương Tề vương Bắc phương
Triệu vương nếu như hắn không mua chuộc mình thì bốn phía sẽ phải thụ
địch.

Mà tây đế Hoàng Phủ Điềm tình thế cũng không khá hơn bao nhiêu hiện tại ở trên đất Ung châu của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn đại quân, cũng hai
mặt thụ địch sau lưng là quân Tây Lương chính diện là quân Dự Châu cũng
may hắn ở Quan Trung là niơ hiểm yếu nhất thời không trở ngại.

Hoàng Phủ Vô Tấn không khỏi nghĩ tới chính mình dường như thực lực của
hắn mạnh nhất nhưng mà cũng không ổn định, cũng không biết bao nhiêu
người trung tâm với hắn, quân đội trung tâm là trung tâm với triều đình, dùng đại nghĩa và danh phận của mình chưa đủ.

Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài, hắn lại trở về phòng nhỏ trên thuyền, Chu Tích cùng vói Giang yêm đang ở trước địa đồ thương lượng với nhau điều gì
đó, Trương Nhan Niên vẫn y nguyên nghiên cứu trên đó.

- Điện hạ quyết định rồi sao?

Thấy Hoàng Phủ Vô Tấn trở về ba người đều đồng thời hỏi, bọn họ vừa rồi
thương nghị quân tình quyết định bước tiếp theo, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn
nói suy nghĩ của mình một chút.

Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười không trực tiếp trả lời bọn họ, hắn đi tới
trước địa đồ Trương Nhan Niên đã dùng ba loại màu sắc khác nhau mà đánh
dấu, hoàng ky dán tại Giang Đô cướp lấy binh của Hoàng Phủ Anh Tuấn, lục kỳ dán tại Kinh Châu ý là trước hết cướp lấy Kinh Tương, mà hồng kỳ dán tại Quảng Châu ý là cướp lấy toàn bộ phía nam Trường Giang.

Ba nước cờ này đều có thể đi Vô Tấn cười hỏi:

- Các ngươi cho rằng Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Điềm có thể đấu với nhau không?

Ba người nhìn nhau Giang Yêm cười nói:

- Vừa rồi chúng ta đã thảo luận vấn đề này.

- À nói nghe xem mọt chút, để xem kiến thức anh hùng giống nhau hay không.

Vô Tấn ngồi xuống, bàn chân rất tự nhiên mà đặt lên, đây là một động tác vô ý thức, loại động tác này thể hiện hắn địa vị cao hơn bọn họ, biểu
hiện quyền uy chúa công của mình, lúc trước hắn mới vào Tấn An hội ai
cũng không thực sự cho hắn là thiếu chủ nhưng sau đó quyền thế của hắn
gia tăng từng ngày thực lực mạnh mẽ, hắn đã trở thành chủ nhân Tấn An
hội chính thức.

Với việc mình ẩn nhẫn bốn mươi năm nay, bất kể Giang Yêm hay là Chu Tín
đều nguyện ý để Vô Tấn mạnh mẽ như vậy có như vậy Vô Tấn mới có thể lãnh đạo bọn họ tranh giành thiên hạ chứ không phải như hài đồng, lúc nào
cũng sợ hãi.

Giang Yêm mỉm cười:

- Chúng ta cho rằng hai bọn họ không rảnh đểu nội chiến với nhau bọn họ
trước hết sẽ củng cố quyền lực của mình đó là điều quan trọng nhất.

Chu Tín cũng cười hỏi:

- Điện hạ cho rằng thế nào?

Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước địa đồ lấy là cờ màu xanh xuống rồi nói:

- Hoàng Phủ Hằng chỉ có một mình Dự Châu địa vực của hắn quá hẹp, bước
kế tiếp nhất định là lấy Kinh Châu ta tạm thời không muốn trở mặt với
hắn cho nên Kinh Châu không để ý tới, Hoàng Phủ Điềm cũng chỉ có mình
Ung châu nhân khẩu lương thực không đủ Thân Quốc Cữu sẽ tính kế xuôi nam tới Thục châu, như vậy bọn họ sẽ không đấu tranh với nhau mà dành thời
gian củng cố chính quyền của mình.

Hoàng Phủ Vô Tấn lại đem hồng kỳ Quảng Châu lấy ra:

- Lĩnh Nam vắng vẻ nóng bức, nhân khẩu cũng không nhiều, ý nghĩa chiến
lược không lớn, chúng ta tốn thời gian vào nó cũng không có ích gì sau
này thiên hạ đại định phái một viên đại tướng là đủ để thu phục cho nên
ta tạm thời không cân nhắc tới nó.

- Ý của điện hạ là chúng ta trước hết lấy Giang Đô?

Chu Tín hỏi.

Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:

- Ta cần có một cây cầu để tới Giang Bắc hơn nữa Giang Đô còn là nơi sản xuất muối, ý nghĩa kinh tế vô cùng quan trọng cho nên phải chiếm được
nó đem Hoàng Phủ Anh Tuấn đuổi tới Bành thành quận.

Ba người đồng loạt ngạc nhiên:

- Điện hạ có ý là không diệt trừ Hoàng Phủ Anh Tuấn sao?

Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười hỏi lại:

- Diệt Hoàng Phủ Anh Tuấn đối với ta dễ như trở bàn tay nhưng giữ hắn mới có lợi, các ngươi có biết tại sao không?

- Hòa hoãn chi địa!

Trương Nhan Niên cất tiếng, vừa rồi hắn đã nghĩ tới thế lực của Tề
vương, nếu như không giữ lại một phần quân đội của Hoàng Phủ Anh Tuấn
thì Tề vương một khi xuôi nam bọn họ sẽ trở tay không kịp, cho nên Vô
Tấn quyết định đuổi Hoàng Phủ Anh Tuấn tới Bành thành quận.

- Điện hạ muốn giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn để hắn ngăn cản Tề vương lại sao?

Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:

- Đúng thế, ta đem Hạ Bi và Bành Thành quận giao cho hắn, nhưng Thuật
Dương quận ta phải nắm giữ, Hải Châu cảng nơi đó rất trọng yếu với ta.

Đúng lúc vương triều Đại Ninh cao thấp đều chú ý tới Lạc kinh và Ung
kinh thàn Quảng Lăng quận ở phía Đông Nam đã lặng yên xảy ra chiến
tranh.

Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Ngay sau khi Sở vương đăng cơ người kế vị Hoàng Phủ Hằng đã ở Lạc kinh đăng cơ tuyên chỉ thiên hạ phụ hoàng băng hà hắn là người kế vị cần phải có sự nghiệp thống nhất đất nước.Hắn tuy tiên đế cũng hiệu là anh tông phong mẫu thân Dương thị là hoàng thái hậu tôn Kính An hoàng thái hậu thành thái hoàng thái hậu. Phong Trương Tấn Tiết làm Trung Thư lệnh lại bộ thượng thư, phong thái tử phi thành hoàng hậu, Chu Cẩn trước kia là binh bộ thượng thư thành hộ bộ thượng thư, lễ bộ thị lang Tô Hàn Xương thành lễ bộ thượng thư, phong Lương tự vương Hoàng Phủ Vô Tấn thành Lương Vương, Sở châu đại đô đốc.Đồng thời Hoàng Phủ Hằng hạ chỉ đại xá thiên hạ, hiệu triệu anh hào thiên hạ hiệu lực vì mình.Ở bờ bắc Trường Giang nhiều đội thuyền rộng lớn, ở trên sông tuần tra, Hoàng Phủ Vô Tấn ở trên đầu thuyền ngắm bờ bắc đại giang bờ bắc.Ngày hôm qua hắn đã chính thức nhận được ý chỉ của Hoàng Phủ Hằng cũng nhận được tin Sở vương đăng cơ điều này khiến cho hắn khó có thể bình tĩnh, lưỡng đế cùng tồn tại, kết quả này hắn không ngờ được hắn tuyệt đối không nghĩ ra Mã Nguyên Trinh chính là dũng sĩ thứ sáu trong Tấn An lục dũng sĩ, cuối cùng yểm hộ mình làm hắn thở dài không thôi.Lưỡng đế cùng tồn tại khiến cho thế cục Đại Ninh vương triều được cải biến, đồng nghĩa chiến tranh cũng sắp xảy ra, cơ hội cũng xuất hiện trước mặt hắn, thời cuộc khó phân hắn nên nghiêng về bên nào đây?Hoàng Phủ Vô Tấn cũng biết Hoàng Phủ Hằng không phải chân chính tín nhiệm hắn chẳng qua là thuân nước giong thuyền, thừa nhận địa vị của hắn ở Sở Châu mà thôi, để tránh hai mặt thụ địch, Hoàng Phủ Hằng hiện tại đang gặp áp lực khá lớn, thế lực của hắn tập trung chủ yếu ở Dự Châu trong tay có mười vạn quân trực thuộc Lạc Kinh và hai mươi vạn quân đội Dự Châu, mà Tây phương Hoàng Phủ Điềm, Đông phương Tề vương Bắc phương Triệu vương nếu như hắn không mua chuộc mình thì bốn phía sẽ phải thụ địch.Mà tây đế Hoàng Phủ Điềm tình thế cũng không khá hơn bao nhiêu hiện tại ở trên đất Ung châu của hắn cũng chỉ có ba mươi vạn đại quân, cũng hai mặt thụ địch sau lưng là quân Tây Lương chính diện là quân Dự Châu cũng may hắn ở Quan Trung là niơ hiểm yếu nhất thời không trở ngại.Hoàng Phủ Vô Tấn không khỏi nghĩ tới chính mình dường như thực lực của hắn mạnh nhất nhưng mà cũng không ổn định, cũng không biết bao nhiêu người trung tâm với hắn, quân đội trung tâm là trung tâm với triều đình, dùng đại nghĩa và danh phận của mình chưa đủ.Hoàng Phủ Vô Tấn thở dài, hắn lại trở về phòng nhỏ trên thuyền, Chu Tích cùng vói Giang yêm đang ở trước địa đồ thương lượng với nhau điều gì đó, Trương Nhan Niên vẫn y nguyên nghiên cứu trên đó.- Điện hạ quyết định rồi sao?Thấy Hoàng Phủ Vô Tấn trở về ba người đều đồng thời hỏi, bọn họ vừa rồi thương nghị quân tình quyết định bước tiếp theo, Hoàng Phủ Vô Tấn muốn nói suy nghĩ của mình một chút.Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười không trực tiếp trả lời bọn họ, hắn đi tới trước địa đồ Trương Nhan Niên đã dùng ba loại màu sắc khác nhau mà đánh dấu, hoàng ky dán tại Giang Đô cướp lấy binh của Hoàng Phủ Anh Tuấn, lục kỳ dán tại Kinh Châu ý là trước hết cướp lấy Kinh Tương, mà hồng kỳ dán tại Quảng Châu ý là cướp lấy toàn bộ phía nam Trường Giang.Ba nước cờ này đều có thể đi Vô Tấn cười hỏi:- Các ngươi cho rằng Hoàng Phủ Hằng cùng với Hoàng Phủ Điềm có thể đấu với nhau không?Ba người nhìn nhau Giang Yêm cười nói:- Vừa rồi chúng ta đã thảo luận vấn đề này.- À nói nghe xem mọt chút, để xem kiến thức anh hùng giống nhau hay không.Vô Tấn ngồi xuống, bàn chân rất tự nhiên mà đặt lên, đây là một động tác vô ý thức, loại động tác này thể hiện hắn địa vị cao hơn bọn họ, biểu hiện quyền uy chúa công của mình, lúc trước hắn mới vào Tấn An hội ai cũng không thực sự cho hắn là thiếu chủ nhưng sau đó quyền thế của hắn gia tăng từng ngày thực lực mạnh mẽ, hắn đã trở thành chủ nhân Tấn An hội chính thức.Với việc mình ẩn nhẫn bốn mươi năm nay, bất kể Giang Yêm hay là Chu Tín đều nguyện ý để Vô Tấn mạnh mẽ như vậy có như vậy Vô Tấn mới có thể lãnh đạo bọn họ tranh giành thiên hạ chứ không phải như hài đồng, lúc nào cũng sợ hãi.Giang Yêm mỉm cười:- Chúng ta cho rằng hai bọn họ không rảnh đểu nội chiến với nhau bọn họ trước hết sẽ củng cố quyền lực của mình đó là điều quan trọng nhất.Chu Tín cũng cười hỏi:- Điện hạ cho rằng thế nào?Hoàng Phủ Vô Tấn đi tới trước địa đồ lấy là cờ màu xanh xuống rồi nói:- Hoàng Phủ Hằng chỉ có một mình Dự Châu địa vực của hắn quá hẹp, bước kế tiếp nhất định là lấy Kinh Châu ta tạm thời không muốn trở mặt với hắn cho nên Kinh Châu không để ý tới, Hoàng Phủ Điềm cũng chỉ có mình Ung châu nhân khẩu lương thực không đủ Thân Quốc Cữu sẽ tính kế xuôi nam tới Thục châu, như vậy bọn họ sẽ không đấu tranh với nhau mà dành thời gian củng cố chính quyền của mình.Hoàng Phủ Vô Tấn lại đem hồng kỳ Quảng Châu lấy ra:- Lĩnh Nam vắng vẻ nóng bức, nhân khẩu cũng không nhiều, ý nghĩa chiến lược không lớn, chúng ta tốn thời gian vào nó cũng không có ích gì sau này thiên hạ đại định phái một viên đại tướng là đủ để thu phục cho nên ta tạm thời không cân nhắc tới nó.- Ý của điện hạ là chúng ta trước hết lấy Giang Đô?Chu Tín hỏi.Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:- Ta cần có một cây cầu để tới Giang Bắc hơn nữa Giang Đô còn là nơi sản xuất muối, ý nghĩa kinh tế vô cùng quan trọng cho nên phải chiếm được nó đem Hoàng Phủ Anh Tuấn đuổi tới Bành thành quận.Ba người đồng loạt ngạc nhiên:- Điện hạ có ý là không diệt trừ Hoàng Phủ Anh Tuấn sao?Hoàng Phủ Vô Tấn cười cười hỏi lại:- Diệt Hoàng Phủ Anh Tuấn đối với ta dễ như trở bàn tay nhưng giữ hắn mới có lợi, các ngươi có biết tại sao không?- Hòa hoãn chi địa!Trương Nhan Niên cất tiếng, vừa rồi hắn đã nghĩ tới thế lực của Tề vương, nếu như không giữ lại một phần quân đội của Hoàng Phủ Anh Tuấn thì Tề vương một khi xuôi nam bọn họ sẽ trở tay không kịp, cho nên Vô Tấn quyết định đuổi Hoàng Phủ Anh Tuấn tới Bành thành quận.- Điện hạ muốn giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn để hắn ngăn cản Tề vương lại sao?Hoàng Phủ Vô Tấn gật nhẹ đầu:- Đúng thế, ta đem Hạ Bi và Bành Thành quận giao cho hắn, nhưng Thuật Dương quận ta phải nắm giữ, Hải Châu cảng nơi đó rất trọng yếu với ta.Đúng lúc vương triều Đại Ninh cao thấp đều chú ý tới Lạc kinh và Ung kinh thàn Quảng Lăng quận ở phía Đông Nam đã lặng yên xảy ra chiến tranh.

Quyển 2 - Chương 369: Giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn (thượng)