Tháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa…
Quyển 2 - Chương 370: Giữ lại Hoàng Phủ Anh Tuấn (hạ)
Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Trời còn chưa sáng một chiếc chiến thuyền do Hoàng Phủ Anh Tuấn thiết lập đã ngăn đón ở sông, từ từ đi tới Giang Đô, cùng lúc đó một vạn bộ binh tinh nhuệ Sở châu cũng xuất phát, hướng về phía đại doanh Giang Đô.Đại doanh Giang Đô cũng không phải là một tòa quân doanh mà là do nhiều đại doanh tập hợp mà thành tổng cộng có bốn tòa quân doanh, chiếm diện tích năm dặm, Hoàng Phủ Anh Tuấn động viên ba vạn dân phu trong một tháng đã tu kiến xong, dựa theo ý nghĩ của hắn, Bành Thành Hạ Bi Thuật Dương Quảng Lăng bốn chi quân đội tám vạn người trú đóng ở nơi này, mỗi chi chiếm một tòa quân doanh thì hắn đã có thực lực hùng hậu.Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, cho dù ba chi quân đội đáp ứng hắn xuôi nam tề tựu tai Giang Đô nhưng mà dù sao thời gian hắn đảm nhiệm Hoài Nam tổng binh cũng là quá ngắn, chưa lập được uy vọng trong họ trái lại, hắn nam công Giang Ninh phủ thất bại, nhất là đối với quân Thuật Dương bán đứng khiến cho quân uy của hắn bị mất hết, trong quân cao thấp đều tràn ngập khinh bỉ với hắn, nghĩ hắn chẳng qua chỉ là hoàng tộc quần áo là lượt, không hề có tác phong đại tướng.Tuy hắn gặp tao ngộ thảm bại bị quân lính khinh bỉ tuy nhiên cũng không ít người hiểu rằng nhân sinh không phải trận nào cũng thắng, thắng bai là chuyện bình thường của binh gia, nếu như bại trận thì hắn vẫn còn có thể vãn hồi mấu chốt là hắn đối với Thuật Dương quân lại bán đứng biết rõ toàn quân sẽ bị dị mà còn cho Thuật Dương quân xuôi nam, ngay cả người mình cũng bán đứng vậy hắn có tư cách gì mà làm thông soái, nhân phẩm của hắn ở trong quân đội thấp kém và đáng khinh như thế, vậy mà hắn còn tự cho rằng mình thông minh, giả vờ giả vịt để ứng phó với hoàng đế.Quân lệnh của hắn đã không còn tác dụng, những quan binh kia tuy ngoài mặt khiêm tốn nghe lệnh nhưng thực tế lại không chấp hành. ví dụ như hắn mệnh cho quân Giang Đô đi tới biển vận muối nhưng sau đó không tiến vào muối kho ở Giang Đô mà lại tiến vào đại doanh Giang Đô quân.Ở trong đại doanh Giang Đô mấy đô úy đang mưu đồ bán muối phát tài.Giang Đô quân cũng gọi là Quảng Lăng quân vốn chỉ có năm tòa quân phủ, một vạn người nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức từng hạ chỉ, đem binh lực Chung Ly quận và mấy quận khác nhập vào Giang Đô khiến cho quân Giang Đô mở rộng ra ba vạn người, lập ba tướng quân thống soái là Hoàng Phủ Anh Tuấn.Ba gã tướng quân một gã tên là Tân Bình một gã tên là Trác Kế Kiệt một gã tên là Triệu Bân quê quán khác nhau nhưng đều có điểm chung làm gian xảo tham tài.Giờ phút này trong quân doanh ngoại trừ bọn họ ra còn có một thương nhân là Lý Tiễn ở Giang Ninh, Lý Tiễn cùng với Giang Đô quân đã liên hệ với nhau từ lâu, Giang Đô quân đội chủ yếu vì muốn kiếm thêm tiền nhờ bán muối mà Lý Tiễn lại là thương nhân buôn muối lớn nhất, kiều thê mỹ thiếp của bọn họ thậm chí cũng từ chỗ Lý Tiễn mà tới.Lần này Lý Tiễn được Hoàng Phủ Vô Tấn ra lệnh trên danh nghĩa mua bán muối kỳ thực là thu phục bọn họ.- Ba vị tướng quân, ta không nói chơi dựa theo quy củ, các ngươi ra giá, bạc ta sẽ để ở trong tài khoản tiền trang Tề Đại Phúc của các vị, ngân phiếu sẽ mang tới nhưng có một chuyện các vị giao muối trước cho ta.Ba vị tướng quân nhìn nhau, Tân Bình cười nói:- Lý huynh còn sợ chúng ta không cho huynh muối sao? Đương nhiên sẽ giống như lúc trước chúng ta sẽ phái tào thuyền đưa huynh tới kho hàng trên bến tàu một hạt muối cũng không thiếu.Lý Tiễn nhướn mày:- Các vị có lẽ không biết, khi ta đi tới đây đã nhìn thấy Sở châu quân tập kết quy mô nhìn dáng vẻ của bọn họ thì muốn lập tức tiến công Giang Đô, cho nên ta muốn các ngươi trước hết hãy dời muối tới nơi an toàn.Ba tướng quân đều chấn động Tân Bình vội hiỏ:- Huynh nói thật chứ?- Aizz, ta còn có thể lừa các vị sao, chúng ta vài chục năm đã có giao tình, ta ở Sở châu cũng biết mấy quan lớn, cùng các ngươi quan hệ như nhau bọn họ tiết lộ tin tức cho ta, Hoàng Phủ Vô Tấn đã hạ lệnh tiến công Giang Đô hơn nữa nói cho các ngươi biết, hắn là con rể của Tề gia, nghe nói Tề gia đang đối chiếu tài khoản có thể phong bế một số tài khoản của một số người, cho nên ta thấy các ngươi mauc hóng đi lấy bạc lưu lại đường lui cho mình.Lý Tiễn nói đúng nhược điểm của bọn họ ba người này ở trong Tề Đại Phúc tiền trang còn hơi chục vạn lượng bạc, đều là do bọn họ tham ô quân lương buôn bán muối lậu tích trữ mà thành, so với tính mạng của bọn họ còn quan trọng hơn.Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc này cũng không ở trong quân doanh hắn ở Giang Đô trong một tòa nhà rộng lớn từ sau khi bị thương bởi thủy quân Giang Ninh hắn vẫn một mực ở đây dưỡng thương.Kỳ thật thương thế của hắn cũng chẳng nghiêm trọng, chỉ bị một khối đá vụn đánh trúng vai, không tổn thương đến xương cốt băng bó một chút là có thể bình thường thậm chí ngay cả một vết thương nhẹ còn chưa đáng nói tới.Nhưng pháo kích sắc bén của Sở Châu thủy quân lại khiến cho Hoàng Phủ Anh Tuấn sợ hãi, hắn nằm mơ cũng nhìn thấy màn kh*ng b* kia, phòng ốc sụp xuống huyết nhục bay tứ tán, chiến mã của hắn thì bị tạc thành hai nửa, cho dù trước kia hắn cũng đã từng nhìn thấy oanh thiên lôi, nhưng thủy quân bên ngoài mấy trăm bước phóng ra từng quả pháo thật sự khiến cho hắn phải kinh hồn táng đảm.Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, hắn vừa rồi đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng hắn bơi ở Trường Giang không mảnh vải che thân, đại hỏa trên mặt sông thiêu đốt, mấy trăm con cá mập xung quanh vây hắn, khi thì biến thành chiến thuyền Sở Châu khi biến thành cá mập miệng tràn đầy máu, hắn sợ tới mức mồ hôi đầm đìa cuống quít ngồi dậy, vai lại càng cảm thấy đau đớn, lúc này thê tử của hắn mang tới một chén thuốc tới, thê tử của Hoàng Phủ Anh Tuấn là con của hình bộ thượng thư Bạch MInh Khải, tên là Bạch Miêu Nhi nàng năm nay mười bảy tuổi, người giống như tên gầy gò ốm yếu, giống như là một con mèo nhỏ, từ lúc hai tuổi nàng đã đính hôn với Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc đó đã mười tuổi.Hoàng Phủ Anh Tuấn một mực không thích thê tử gầy gò ốm yếu này ở trên giường giống như là hài đồng vậy căn bản không cho hắn bất kỳ cảm giác nào, sở dĩ hắn lấy nàng một phần là vì tước vị Hạ quốc công tiếp theo cũng là vì quyền thế của hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải.Mà bây giờ nhạc phụ Bạch Minh Khải lại là nỗi lo lớn nhất của hắn hắn muốn đầu nhập vào đông đế Hoàng Phủ Hằng nhưng Bạch Minh Khải lại chính là hình bộ thượng thư Ung Kinh, mà Bạch Miêu Nhi lại là con gái duy nhất của y.Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng phiền muộn, sự chán ghét với thê tử càng thêm dày đặc.
Trời còn chưa
sáng một chiếc chiến thuyền do Hoàng Phủ Anh Tuấn thiết lập đã ngăn đón ở sông, từ từ đi tới Giang Đô, cùng lúc đó một vạn bộ binh tinh nhuệ Sở
châu cũng xuất phát, hướng về phía đại doanh Giang Đô.
Đại doanh Giang Đô cũng không phải là một tòa quân doanh mà là do nhiều
đại doanh tập hợp mà thành tổng cộng có bốn tòa quân doanh, chiếm diện
tích năm dặm, Hoàng Phủ Anh Tuấn động viên ba vạn dân phu trong một
tháng đã tu kiến xong, dựa theo ý nghĩ của hắn, Bành Thành Hạ Bi Thuật
Dương Quảng Lăng bốn chi quân đội tám vạn người trú đóng ở nơi này, mỗi
chi chiếm một tòa quân doanh thì hắn đã có thực lực hùng hậu.
Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, cho dù ba chi quân đội đáp
ứng hắn xuôi nam tề tựu tai Giang Đô nhưng mà dù sao thời gian hắn đảm
nhiệm Hoài Nam tổng binh cũng là quá ngắn, chưa lập được uy vọng trong
họ trái lại, hắn nam công Giang Ninh phủ thất bại, nhất là đối với quân
Thuật Dương bán đứng khiến cho quân uy của hắn bị mất hết, trong quân
cao thấp đều tràn ngập khinh bỉ với hắn, nghĩ hắn chẳng qua chỉ là hoàng tộc quần áo là lượt, không hề có tác phong đại tướng.
Tuy hắn gặp tao ngộ thảm bại bị quân lính khinh bỉ tuy nhiên cũng không
ít người hiểu rằng nhân sinh không phải trận nào cũng thắng, thắng bai
là chuyện bình thường của binh gia, nếu như bại trận thì hắn vẫn còn có
thể vãn hồi mấu chốt là hắn đối với Thuật Dương quân lại bán đứng biết
rõ toàn quân sẽ bị dị mà còn cho Thuật Dương quân xuôi nam, ngay cả
người mình cũng bán đứng vậy hắn có tư cách gì mà làm thông soái, nhân
phẩm của hắn ở trong quân đội thấp kém và đáng khinh như thế, vậy mà hắn còn tự cho rằng mình thông minh, giả vờ giả vịt để ứng phó với hoàng
đế.
Quân lệnh của hắn đã không còn tác dụng, những quan binh kia tuy ngoài
mặt khiêm tốn nghe lệnh nhưng thực tế lại không chấp hành. ví dụ như hắn mệnh cho quân Giang Đô đi tới biển vận muối nhưng sau đó không tiến vào muối kho ở Giang Đô mà lại tiến vào đại doanh Giang Đô quân.
Ở trong đại doanh Giang Đô mấy đô úy đang mưu đồ bán muối phát tài.
Giang Đô quân cũng gọi là Quảng Lăng quân vốn chỉ có năm tòa quân phủ,
một vạn người nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức từng hạ chỉ, đem binh lực Chung
Ly quận và mấy quận khác nhập vào Giang Đô khiến cho quân Giang Đô mở
rộng ra ba vạn người, lập ba tướng quân thống soái là Hoàng Phủ Anh
Tuấn.
Ba gã tướng quân một gã tên là Tân Bình một gã tên là Trác Kế Kiệt một
gã tên là Triệu Bân quê quán khác nhau nhưng đều có điểm chung làm gian
xảo tham tài.
Giờ phút này trong quân doanh ngoại trừ bọn họ ra còn có một thương nhân là Lý Tiễn ở Giang Ninh, Lý Tiễn cùng với Giang Đô quân đã liên hệ với
nhau từ lâu, Giang Đô quân đội chủ yếu vì muốn kiếm thêm tiền nhờ bán
muối mà Lý Tiễn lại là thương nhân buôn muối lớn nhất, kiều thê mỹ thiếp của bọn họ thậm chí cũng từ chỗ Lý Tiễn mà tới.
Lần này Lý Tiễn được Hoàng Phủ Vô Tấn ra lệnh trên danh nghĩa mua bán muối kỳ thực là thu phục bọn họ.
- Ba vị tướng quân, ta không nói chơi dựa theo quy củ, các ngươi ra giá, bạc ta sẽ để ở trong tài khoản tiền trang Tề Đại Phúc của các vị, ngân
phiếu sẽ mang tới nhưng có một chuyện các vị giao muối trước cho ta.
Ba vị tướng quân nhìn nhau, Tân Bình cười nói:
- Lý huynh còn sợ chúng ta không cho huynh muối sao? Đương nhiên sẽ
giống như lúc trước chúng ta sẽ phái tào thuyền đưa huynh tới kho hàng
trên bến tàu một hạt muối cũng không thiếu.
Lý Tiễn nhướn mày:
- Các vị có lẽ không biết, khi ta đi tới đây đã nhìn thấy Sở châu quân
tập kết quy mô nhìn dáng vẻ của bọn họ thì muốn lập tức tiến công Giang
Đô, cho nên ta muốn các ngươi trước hết hãy dời muối tới nơi an toàn.
Ba tướng quân đều chấn động Tân Bình vội hiỏ:
- Huynh nói thật chứ?
- Aizz, ta còn có thể lừa các vị sao, chúng ta vài chục năm đã có giao
tình, ta ở Sở châu cũng biết mấy quan lớn, cùng các ngươi quan hệ như
nhau bọn họ tiết lộ tin tức cho ta, Hoàng Phủ Vô Tấn đã hạ lệnh tiến
công Giang Đô hơn nữa nói cho các ngươi biết, hắn là con rể của Tề gia,
nghe nói Tề gia đang đối chiếu tài khoản có thể phong bế một số tài
khoản của một số người, cho nên ta thấy các ngươi mauc hóng đi lấy bạc
lưu lại đường lui cho mình.
Lý Tiễn nói đúng nhược điểm của bọn họ ba người này ở trong Tề Đại Phúc
tiền trang còn hơi chục vạn lượng bạc, đều là do bọn họ tham ô quân
lương buôn bán muối lậu tích trữ mà thành, so với tính mạng của bọn họ
còn quan trọng hơn.
Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc này cũng không ở trong quân doanh hắn ở Giang Đô
trong một tòa nhà rộng lớn từ sau khi bị thương bởi thủy quân Giang Ninh hắn vẫn một mực ở đây dưỡng thương.
Kỳ thật thương thế của hắn cũng chẳng nghiêm trọng, chỉ bị một khối đá
vụn đánh trúng vai, không tổn thương đến xương cốt băng bó một chút là
có thể bình thường thậm chí ngay cả một vết thương nhẹ còn chưa đáng nói tới.
Nhưng pháo kích sắc bén của Sở Châu thủy quân lại khiến cho Hoàng Phủ
Anh Tuấn sợ hãi, hắn nằm mơ cũng nhìn thấy màn kh*ng b* kia, phòng ốc
sụp xuống huyết nhục bay tứ tán, chiến mã của hắn thì bị tạc thành hai
nửa, cho dù trước kia hắn cũng đã từng nhìn thấy oanh thiên lôi, nhưng
thủy quân bên ngoài mấy trăm bước phóng ra từng quả pháo thật sự khiến
cho hắn phải kinh hồn táng đảm.
Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, hắn vừa rồi đã mơ
thấy một cơn ác mộng, trong mộng hắn bơi ở Trường Giang không mảnh vải
che thân, đại hỏa trên mặt sông thiêu đốt, mấy trăm con cá mập xung
quanh vây hắn, khi thì biến thành chiến thuyền Sở Châu khi biến thành cá mập miệng tràn đầy máu, hắn sợ tới mức mồ hôi đầm đìa cuống quít ngồi
dậy, vai lại càng cảm thấy đau đớn, lúc này thê tử của hắn mang tới một
chén thuốc tới, thê tử của Hoàng Phủ Anh Tuấn là con của hình bộ thượng
thư Bạch MInh Khải, tên là Bạch Miêu Nhi nàng năm nay mười bảy tuổi,
người giống như tên gầy gò ốm yếu, giống như là một con mèo nhỏ, từ lúc
hai tuổi nàng đã đính hôn với Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc đó đã mười tuổi.
Hoàng Phủ Anh Tuấn một mực không thích thê tử gầy gò ốm yếu này ở trên
giường giống như là hài đồng vậy căn bản không cho hắn bất kỳ cảm giác
nào, sở dĩ hắn lấy nàng một phần là vì tước vị Hạ quốc công tiếp theo
cũng là vì quyền thế của hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải.
Mà bây giờ nhạc phụ Bạch Minh Khải lại là nỗi lo lớn nhất của hắn hắn
muốn đầu nhập vào đông đế Hoàng Phủ Hằng nhưng Bạch Minh Khải lại chính
là hình bộ thượng thư Ung Kinh, mà Bạch Miêu Nhi lại là con gái duy nhất của y.
Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng phiền muộn, sự chán ghét với thê tử càng thêm dày đặc.
Hoàng TộcTác giả: Cao NguyệtTruyện Lịch Sử, Truyện Quân Sự, Truyện Xuyên KhôngTháng Giêng đầu năm Trinh Nghiệp hai mươi chín, tuyết rơi khắp kinh thành, trong thành Ung Kinh đầy nỗi lo lắng cùng bất an, hoàng hậu vương triều Đại Ninh bệnh nặng ba tháng, đã tới thời kỳ cuối. Đêm dần khuya, một người cưỡi ngựa chạy vội tới, hối hả chạy trong gió tuyết, tiếng vó ngựa phá tan bầu trời đêm yên tĩnh, người cưỡi ngựa mang nón tre vành rộng, mình mặc áo đen, dưới nón tre là một đôi mắt đầy sự kích động cùng lo lắng, hắn chạy tới trước một tòa phủ đệ, ngã mình xuống ngựa, phóng lên bậc thang phía trước. 'Bùm! Bùm!' Tiếng đập cửa vang lên. "Ai đó!" Tên canh cửa rất không kiên nhẫn, mở cửa ra một khe nhỏ, nhìn người gõ cửa, hắn kìm không được ngáp một cái: "Đã trễ như thế này, có chuyện gì không?" "Mau đi bẩm báo Thân quốc cữu, nói có cấp báo từ nội cung..." Giọng nói của người vừa tới rất chói tai, trong đêm khuya khoắt như thế này thì càng chói tai hơn. "Á!" Tên canh cửa sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng mở cửa, hắc y nhân nhích thân đi vào, thấp giọng hỏi tên canh cửa… Trời còn chưa sáng một chiếc chiến thuyền do Hoàng Phủ Anh Tuấn thiết lập đã ngăn đón ở sông, từ từ đi tới Giang Đô, cùng lúc đó một vạn bộ binh tinh nhuệ Sở châu cũng xuất phát, hướng về phía đại doanh Giang Đô.Đại doanh Giang Đô cũng không phải là một tòa quân doanh mà là do nhiều đại doanh tập hợp mà thành tổng cộng có bốn tòa quân doanh, chiếm diện tích năm dặm, Hoàng Phủ Anh Tuấn động viên ba vạn dân phu trong một tháng đã tu kiến xong, dựa theo ý nghĩ của hắn, Bành Thành Hạ Bi Thuật Dương Quảng Lăng bốn chi quân đội tám vạn người trú đóng ở nơi này, mỗi chi chiếm một tòa quân doanh thì hắn đã có thực lực hùng hậu.Nhưng sự tình cũng không đơn giản như vậy, cho dù ba chi quân đội đáp ứng hắn xuôi nam tề tựu tai Giang Đô nhưng mà dù sao thời gian hắn đảm nhiệm Hoài Nam tổng binh cũng là quá ngắn, chưa lập được uy vọng trong họ trái lại, hắn nam công Giang Ninh phủ thất bại, nhất là đối với quân Thuật Dương bán đứng khiến cho quân uy của hắn bị mất hết, trong quân cao thấp đều tràn ngập khinh bỉ với hắn, nghĩ hắn chẳng qua chỉ là hoàng tộc quần áo là lượt, không hề có tác phong đại tướng.Tuy hắn gặp tao ngộ thảm bại bị quân lính khinh bỉ tuy nhiên cũng không ít người hiểu rằng nhân sinh không phải trận nào cũng thắng, thắng bai là chuyện bình thường của binh gia, nếu như bại trận thì hắn vẫn còn có thể vãn hồi mấu chốt là hắn đối với Thuật Dương quân lại bán đứng biết rõ toàn quân sẽ bị dị mà còn cho Thuật Dương quân xuôi nam, ngay cả người mình cũng bán đứng vậy hắn có tư cách gì mà làm thông soái, nhân phẩm của hắn ở trong quân đội thấp kém và đáng khinh như thế, vậy mà hắn còn tự cho rằng mình thông minh, giả vờ giả vịt để ứng phó với hoàng đế.Quân lệnh của hắn đã không còn tác dụng, những quan binh kia tuy ngoài mặt khiêm tốn nghe lệnh nhưng thực tế lại không chấp hành. ví dụ như hắn mệnh cho quân Giang Đô đi tới biển vận muối nhưng sau đó không tiến vào muối kho ở Giang Đô mà lại tiến vào đại doanh Giang Đô quân.Ở trong đại doanh Giang Đô mấy đô úy đang mưu đồ bán muối phát tài.Giang Đô quân cũng gọi là Quảng Lăng quân vốn chỉ có năm tòa quân phủ, một vạn người nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức từng hạ chỉ, đem binh lực Chung Ly quận và mấy quận khác nhập vào Giang Đô khiến cho quân Giang Đô mở rộng ra ba vạn người, lập ba tướng quân thống soái là Hoàng Phủ Anh Tuấn.Ba gã tướng quân một gã tên là Tân Bình một gã tên là Trác Kế Kiệt một gã tên là Triệu Bân quê quán khác nhau nhưng đều có điểm chung làm gian xảo tham tài.Giờ phút này trong quân doanh ngoại trừ bọn họ ra còn có một thương nhân là Lý Tiễn ở Giang Ninh, Lý Tiễn cùng với Giang Đô quân đã liên hệ với nhau từ lâu, Giang Đô quân đội chủ yếu vì muốn kiếm thêm tiền nhờ bán muối mà Lý Tiễn lại là thương nhân buôn muối lớn nhất, kiều thê mỹ thiếp của bọn họ thậm chí cũng từ chỗ Lý Tiễn mà tới.Lần này Lý Tiễn được Hoàng Phủ Vô Tấn ra lệnh trên danh nghĩa mua bán muối kỳ thực là thu phục bọn họ.- Ba vị tướng quân, ta không nói chơi dựa theo quy củ, các ngươi ra giá, bạc ta sẽ để ở trong tài khoản tiền trang Tề Đại Phúc của các vị, ngân phiếu sẽ mang tới nhưng có một chuyện các vị giao muối trước cho ta.Ba vị tướng quân nhìn nhau, Tân Bình cười nói:- Lý huynh còn sợ chúng ta không cho huynh muối sao? Đương nhiên sẽ giống như lúc trước chúng ta sẽ phái tào thuyền đưa huynh tới kho hàng trên bến tàu một hạt muối cũng không thiếu.Lý Tiễn nhướn mày:- Các vị có lẽ không biết, khi ta đi tới đây đã nhìn thấy Sở châu quân tập kết quy mô nhìn dáng vẻ của bọn họ thì muốn lập tức tiến công Giang Đô, cho nên ta muốn các ngươi trước hết hãy dời muối tới nơi an toàn.Ba tướng quân đều chấn động Tân Bình vội hiỏ:- Huynh nói thật chứ?- Aizz, ta còn có thể lừa các vị sao, chúng ta vài chục năm đã có giao tình, ta ở Sở châu cũng biết mấy quan lớn, cùng các ngươi quan hệ như nhau bọn họ tiết lộ tin tức cho ta, Hoàng Phủ Vô Tấn đã hạ lệnh tiến công Giang Đô hơn nữa nói cho các ngươi biết, hắn là con rể của Tề gia, nghe nói Tề gia đang đối chiếu tài khoản có thể phong bế một số tài khoản của một số người, cho nên ta thấy các ngươi mauc hóng đi lấy bạc lưu lại đường lui cho mình.Lý Tiễn nói đúng nhược điểm của bọn họ ba người này ở trong Tề Đại Phúc tiền trang còn hơi chục vạn lượng bạc, đều là do bọn họ tham ô quân lương buôn bán muối lậu tích trữ mà thành, so với tính mạng của bọn họ còn quan trọng hơn.Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc này cũng không ở trong quân doanh hắn ở Giang Đô trong một tòa nhà rộng lớn từ sau khi bị thương bởi thủy quân Giang Ninh hắn vẫn một mực ở đây dưỡng thương.Kỳ thật thương thế của hắn cũng chẳng nghiêm trọng, chỉ bị một khối đá vụn đánh trúng vai, không tổn thương đến xương cốt băng bó một chút là có thể bình thường thậm chí ngay cả một vết thương nhẹ còn chưa đáng nói tới.Nhưng pháo kích sắc bén của Sở Châu thủy quân lại khiến cho Hoàng Phủ Anh Tuấn sợ hãi, hắn nằm mơ cũng nhìn thấy màn kh*ng b* kia, phòng ốc sụp xuống huyết nhục bay tứ tán, chiến mã của hắn thì bị tạc thành hai nửa, cho dù trước kia hắn cũng đã từng nhìn thấy oanh thiên lôi, nhưng thủy quân bên ngoài mấy trăm bước phóng ra từng quả pháo thật sự khiến cho hắn phải kinh hồn táng đảm.Hoàng Phủ Anh Tuấn bỗng nhiên bừng tỉnh ở trong mộng, hắn vừa rồi đã mơ thấy một cơn ác mộng, trong mộng hắn bơi ở Trường Giang không mảnh vải che thân, đại hỏa trên mặt sông thiêu đốt, mấy trăm con cá mập xung quanh vây hắn, khi thì biến thành chiến thuyền Sở Châu khi biến thành cá mập miệng tràn đầy máu, hắn sợ tới mức mồ hôi đầm đìa cuống quít ngồi dậy, vai lại càng cảm thấy đau đớn, lúc này thê tử của hắn mang tới một chén thuốc tới, thê tử của Hoàng Phủ Anh Tuấn là con của hình bộ thượng thư Bạch MInh Khải, tên là Bạch Miêu Nhi nàng năm nay mười bảy tuổi, người giống như tên gầy gò ốm yếu, giống như là một con mèo nhỏ, từ lúc hai tuổi nàng đã đính hôn với Hoàng Phủ Anh Tuấn lúc đó đã mười tuổi.Hoàng Phủ Anh Tuấn một mực không thích thê tử gầy gò ốm yếu này ở trên giường giống như là hài đồng vậy căn bản không cho hắn bất kỳ cảm giác nào, sở dĩ hắn lấy nàng một phần là vì tước vị Hạ quốc công tiếp theo cũng là vì quyền thế của hình bộ thượng thư Bạch Minh Khải.Mà bây giờ nhạc phụ Bạch Minh Khải lại là nỗi lo lớn nhất của hắn hắn muốn đầu nhập vào đông đế Hoàng Phủ Hằng nhưng Bạch Minh Khải lại chính là hình bộ thượng thư Ung Kinh, mà Bạch Miêu Nhi lại là con gái duy nhất của y.Hoàng Phủ Anh Tuấn trong lòng phiền muộn, sự chán ghét với thê tử càng thêm dày đặc.