Tác giả:

1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia…

Chương 46

Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Không biết nấu.- Không biết phải tập. Nhanh tôi con đi học.- Tuỳ thôi. Nếu như anh ép tôi nấu.- Đơn giản vậy sao. Ngon tôi mới ăn, không thì cho cô tập nấu cả ngày.- Hả. Anh điên à. Tôi còn đi học.- Cô thông minh không cần phải học nhiều. Thôi lề mề quá. Nhanh nên.Nó lết bước chân nên bậc cửa, hậm hực, bụng nó còn đang réo ầm ĩ nên đây, vậy mà hắn. Hưrrrrrrr. Tức quá, nhưng phải nhịn.- nó tự nghĩ. – 3 ngày thôi, 3 ngày thôi cố nên nào, mày sẽ làm được mà.Nó vào bếp mở tủ lạnh, mọi thứ cũng hơi hơi quen thuộc với nó, vì nó đã từng ở đây một lần rồi. Nhanh gọn nó úp cho hắn một to mì với trung gà, đập thêm chút gừng và hanh hoa. Nó bê ra bàn để trước mặt hắn:- Xong rồi.- Gì vậy- Mì tôm.- Cũng được. Thế ăn gì chưa.- Chưa.- Ăn cùng không.- Không.- Vậy ra ngoài cho tôi ăn, đứng lù lù ai mà ăn nổi.- Anh tưởng tôi muốn chắc. _ rồi nó bỏ đi.- Trong tủ có sữa tươi đó. Lấy mà uống.- Cảm ơn, nhưng tôi sợ độc.- Tuỳ cô thôi. _ nói rối hắn cúi xuống ăn.Nó ngồi ngoài phòng khách, nghịch nghịch mấy đồ trong phòng. Vừa đi vừa nói:- anh là con trai mà nhà cửa cũng sạch sẽ nhỉ.- Có người dọn mà _ hắn không nhìn ra chỗ nó.- Vậy còn phải bắt tôi làm osin làm gì.- Thích. Đang buồn.- Buồn. Tôi là trò chơi của anh à.- Gần gần thế. Có 3 ngày mà sao cô nói nhiều thế._ hắn gẩng nên nhìn nó- Gì. Anh có biết 3 ngày làm osin cho anh với tôi nó là 3 thế kỉ không hả.- Tôi không phải là cô làm sao tôi biết được.- Hưrrrrrrrrrr.- Mà khi nào tôi gọi là cô phải đến ngay đó.- Tôi còn việc của tôi nữa chứ.- Hoãn hết lại đi. Có 3 ngày thôi mà.- Sao anh nói nghe đơn giản thế hả. Có 3 ngày thôi mà. _ nó kéo dài câu cuối.- Không đúng là gì. Không thì chuyển đồ sang nhà tôi ở 3 ngày đi. Nghe vẻ ổn nhỉ.- Không. Không. Tôi không điên.- Nhưng tôi thích thế.- Sang đay bất tiện, ngủ nghỉ khó khăn, ăn uống mất tự nhiên.- Đúng là đồ con gái, lắm mồm. Không nói nhiều. Tôi muốn thê. Không thì cô đừng có trách.- Ôi. ước mơ của tôi.- Thế bây giờ cô tính thế nào.- Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzz!- Thở dài cái gì. Trả lời đi.- Thôi được rồi. _ nó ngám ngẩm đi ra ngoài cửa. _ tôi đi học đây.- Hở sớm thế.- Vâng thưa anh, tôi đi xe đạp.- Ai bắt cô đi xe đạp. Tý đi xe với tôi, hôm nay tôi có nhiều đồ xách dùm tôi nữa.- Gì. Còn phải đi học cùng nữa á. Sao tôi khổ thế này.- Không nói nhiều. Tôi đặc biệt cấm cô không được kêu than, khóc khổ ở đây nhá. Tôi ăn xong rồi. Rửa bát đi, tôi nên thay đồ đi học.- Biết rồi. _ nó lững thững đi vào nhà bếp dọn dẹp một chút.

- Không biết nấu.

- Không biết phải tập. Nhanh tôi con đi học.

- Tuỳ thôi. Nếu như anh ép tôi nấu.

- Đơn giản vậy sao. Ngon tôi mới ăn, không thì cho cô tập nấu cả ngày.

- Hả. Anh điên à. Tôi còn đi học.

- Cô thông minh không cần phải học nhiều. Thôi lề mề quá. Nhanh nên.

Nó lết bước chân nên bậc cửa, hậm hực, bụng nó còn đang réo ầm ĩ nên đây, vậy mà hắn. Hưrrrrrrr. Tức quá, nhưng phải nhịn.- nó tự nghĩ. – 3 ngày thôi, 3 ngày thôi cố nên nào, mày sẽ làm được mà.

Nó vào bếp mở tủ lạnh, mọi thứ cũng hơi hơi quen thuộc với nó, vì nó đã từng ở đây một lần rồi. Nhanh gọn nó úp cho hắn một to mì với trung gà, đập thêm chút gừng và hanh hoa. Nó bê ra bàn để trước mặt hắn:

- Xong rồi.

- Gì vậy

- Mì tôm.

- Cũng được. Thế ăn gì chưa.

- Chưa.

- Ăn cùng không.

- Không.

- Vậy ra ngoài cho tôi ăn, đứng lù lù ai mà ăn nổi.

- Anh tưởng tôi muốn chắc. _ rồi nó bỏ đi.

- Trong tủ có sữa tươi đó. Lấy mà uống.

- Cảm ơn, nhưng tôi sợ độc.

- Tuỳ cô thôi. _ nói rối hắn cúi xuống ăn.

Nó ngồi ngoài phòng khách, nghịch nghịch mấy đồ trong phòng. Vừa đi vừa nói:

- anh là con trai mà nhà cửa cũng sạch sẽ nhỉ.

- Có người dọn mà _ hắn không nhìn ra chỗ nó.

- Vậy còn phải bắt tôi làm osin làm gì.

- Thích. Đang buồn.

- Buồn. Tôi là trò chơi của anh à.

- Gần gần thế. Có 3 ngày mà sao cô nói nhiều thế._ hắn gẩng nên nhìn nó

- Gì. Anh có biết 3 ngày làm osin cho anh với tôi nó là 3 thế kỉ không hả.

- Tôi không phải là cô làm sao tôi biết được.

- Hưrrrrrrrrrr.

- Mà khi nào tôi gọi là cô phải đến ngay đó.

- Tôi còn việc của tôi nữa chứ.

- Hoãn hết lại đi. Có 3 ngày thôi mà.

- Sao anh nói nghe đơn giản thế hả. Có 3 ngày thôi mà. _ nó kéo dài câu cuối.

- Không đúng là gì. Không thì chuyển đồ sang nhà tôi ở 3 ngày đi. Nghe vẻ ổn nhỉ.

- Không. Không. Tôi không điên.

- Nhưng tôi thích thế.

- Sang đay bất tiện, ngủ nghỉ khó khăn, ăn uống mất tự nhiên.

- Đúng là đồ con gái, lắm mồm. Không nói nhiều. Tôi muốn thê. Không thì cô đừng có trách.

- Ôi. ước mơ của tôi.

- Thế bây giờ cô tính thế nào.

- Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzz!

- Thở dài cái gì. Trả lời đi.

- Thôi được rồi. _ nó ngám ngẩm đi ra ngoài cửa. _ tôi đi học đây.

- Hở sớm thế.

- Vâng thưa anh, tôi đi xe đạp.

- Ai bắt cô đi xe đạp. Tý đi xe với tôi, hôm nay tôi có nhiều đồ xách dùm tôi nữa.

- Gì. Còn phải đi học cùng nữa á. Sao tôi khổ thế này.

- Không nói nhiều. Tôi đặc biệt cấm cô không được kêu than, khóc khổ ở đây nhá. Tôi ăn xong rồi. Rửa bát đi, tôi nên thay đồ đi học.

- Biết rồi. _ nó lững thững đi vào nhà bếp dọn dẹp một chút.

Đồ Đầu Gấu! Tôi Yêu EmTác giả: Shinbloo1. Nó – Thiên Ngọc Hân. Là chị hai của khu ổ chuột, con gái lớn của một gia đình chẳng khá giả là mấy. Vừa đi học vừa phải đi làm giúp mẹ vì cậu em trai yếu ớt bênh tật. Vì vậy mà cô luôn phải đạt học bổng của trường trong các kì thi để giảm bớt ghánh nặng của gia đình. đạt tới tứ đẳng của vovinam. Sở hữu một khuôn mặt xinh xắn và mái tóc dài đen óng, và đặc biệt hơn là dáng hình cao và cực chuẩn tới 1m68. 2. Đặng Hà Vân - nhỏ bạn thân duy nhất của nó. Nhưng Vân lại có gia thế trái ngược lại với nó. Vân xuất thân từ gia đình quyền quý, bố là chủ một công ty xây dựng nổi tiếng trong và ngoài nước trong phạm vi nhất đinh. Mẹ là hiệu trưởng của một trường cấp 2 đứng đầu khu vực. Ngay từ lúc đầu quen nó gia đinh Vân cũng phản đối kịch liệt và nói rằng không cho chơi với những đứa con của khu ổ chuột nghèo hàn, nhưng tình bạn của họ đã vượt qua mọi rào cản và nó cũng đã chứng minh cho bố mẹ Vân rằng: nó là bạn với Vân chưa bao giờ có 2 chữ lợi dụng. 3. Tạ Kiều Phong - Hắn. Một thiếu gia… - Không biết nấu.- Không biết phải tập. Nhanh tôi con đi học.- Tuỳ thôi. Nếu như anh ép tôi nấu.- Đơn giản vậy sao. Ngon tôi mới ăn, không thì cho cô tập nấu cả ngày.- Hả. Anh điên à. Tôi còn đi học.- Cô thông minh không cần phải học nhiều. Thôi lề mề quá. Nhanh nên.Nó lết bước chân nên bậc cửa, hậm hực, bụng nó còn đang réo ầm ĩ nên đây, vậy mà hắn. Hưrrrrrrr. Tức quá, nhưng phải nhịn.- nó tự nghĩ. – 3 ngày thôi, 3 ngày thôi cố nên nào, mày sẽ làm được mà.Nó vào bếp mở tủ lạnh, mọi thứ cũng hơi hơi quen thuộc với nó, vì nó đã từng ở đây một lần rồi. Nhanh gọn nó úp cho hắn một to mì với trung gà, đập thêm chút gừng và hanh hoa. Nó bê ra bàn để trước mặt hắn:- Xong rồi.- Gì vậy- Mì tôm.- Cũng được. Thế ăn gì chưa.- Chưa.- Ăn cùng không.- Không.- Vậy ra ngoài cho tôi ăn, đứng lù lù ai mà ăn nổi.- Anh tưởng tôi muốn chắc. _ rồi nó bỏ đi.- Trong tủ có sữa tươi đó. Lấy mà uống.- Cảm ơn, nhưng tôi sợ độc.- Tuỳ cô thôi. _ nói rối hắn cúi xuống ăn.Nó ngồi ngoài phòng khách, nghịch nghịch mấy đồ trong phòng. Vừa đi vừa nói:- anh là con trai mà nhà cửa cũng sạch sẽ nhỉ.- Có người dọn mà _ hắn không nhìn ra chỗ nó.- Vậy còn phải bắt tôi làm osin làm gì.- Thích. Đang buồn.- Buồn. Tôi là trò chơi của anh à.- Gần gần thế. Có 3 ngày mà sao cô nói nhiều thế._ hắn gẩng nên nhìn nó- Gì. Anh có biết 3 ngày làm osin cho anh với tôi nó là 3 thế kỉ không hả.- Tôi không phải là cô làm sao tôi biết được.- Hưrrrrrrrrrr.- Mà khi nào tôi gọi là cô phải đến ngay đó.- Tôi còn việc của tôi nữa chứ.- Hoãn hết lại đi. Có 3 ngày thôi mà.- Sao anh nói nghe đơn giản thế hả. Có 3 ngày thôi mà. _ nó kéo dài câu cuối.- Không đúng là gì. Không thì chuyển đồ sang nhà tôi ở 3 ngày đi. Nghe vẻ ổn nhỉ.- Không. Không. Tôi không điên.- Nhưng tôi thích thế.- Sang đay bất tiện, ngủ nghỉ khó khăn, ăn uống mất tự nhiên.- Đúng là đồ con gái, lắm mồm. Không nói nhiều. Tôi muốn thê. Không thì cô đừng có trách.- Ôi. ước mơ của tôi.- Thế bây giờ cô tính thế nào.- Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzz!- Thở dài cái gì. Trả lời đi.- Thôi được rồi. _ nó ngám ngẩm đi ra ngoài cửa. _ tôi đi học đây.- Hở sớm thế.- Vâng thưa anh, tôi đi xe đạp.- Ai bắt cô đi xe đạp. Tý đi xe với tôi, hôm nay tôi có nhiều đồ xách dùm tôi nữa.- Gì. Còn phải đi học cùng nữa á. Sao tôi khổ thế này.- Không nói nhiều. Tôi đặc biệt cấm cô không được kêu than, khóc khổ ở đây nhá. Tôi ăn xong rồi. Rửa bát đi, tôi nên thay đồ đi học.- Biết rồi. _ nó lững thững đi vào nhà bếp dọn dẹp một chút.

Chương 46