Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá…
Chương 17
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… -Này,anh làm gì mà đơ người ra thế?-Hả? Không có gì.-Cô ấy rất xinh đẹp đúng không?-Ờ,…Nhưng không đẹp bằng em đâu.-Vậy sao? À mà Ngọc Linh này,hôm nay chúng ta đi chơi nhé!-Nhưng…-Cậu không được từ chối đâu. Đúng không Hoàng Phong? Đi nào,Ngọc Linh.-Tôi….Chưa kịp nói gì nữa là nó kéo cô và hắn ra khỏi nhà luôn rồi. Chuyến đi chơi nói chung là rất vui,nhưng vì Mun lười viết nên tua luôn đến sáng ngày mai luôn. Chuyện bắt đầu từ lúc này đây…Sáng….” Rầm,xoảng,cheng…”. Một loạt các âm thanh hỗn loạn diễn ra trong phòng bếp khiến nó và hắn thức giấc. Chẳng qua là vì bỗng dưng có thêm một người xuất hiện trong nhà nên nó và hắn bắt buộc phải ngủ chung phòng ( à mà hình như không phải,rõ ràng tối qua hắn xuống ghế ngủ,sao bây giờ lại ở trên giường rồi?) Nhưng quan trọng là ở dưới bếp có chuyện gì vậy? Cô đang ngồi dưới đất,ôm bàn tay đang sưng rộp lên,xoong nồi rơi dưới đất. Nó hốt hoảng chạy lại đỡ cô,hỏi:-Có chuyện gì vậy?-Tôi xin lỗi. Tôi định nấu bữa sáng nhưng lỡ tay làm đổ mất rồi.-Tay cậu đang sưng lên kìa!-Tôi không sao đâu. Nhưng đồ ăn đổ hết rồi…-Không sao đâu mà.-Sao lại thế được? Hai người mau ngồi xuống ghế đi,vẫn còn món chứng chiên…Tôi xin lỗi,tôi vô dụng quá…-Tay cậu bị thương rồi còn cố làm gì?-Cô tốt với tôi như vậy,tôi biết ơn lắm….Hai người mau ngồi xuống đi,tôi không sao đâu.Nó miễn cưỡng ngồi xuống bàn. Cô bưng ra hai đĩa trứng chiên đặt trước mặt nó và hắn. Nó nhìn ngắm đĩa trứng rồi gắp một miếng to vào miệng.-Ưm…Oẹ…Ôi kinh quá…-Em sao vậy?-Món này…Hắn nhíu mày nhìn đĩa trứng,hỏi cô:-Cô bỏ thứ gì vào vậy?-Tôi xin lỗi. Hình như tôi bỏ nhầm muối với đường.-Sao chứ? Bảo Ánh à,em có sao không?-Em không sao…-Đợi chút tôi rót sữa cho cô nhé. Á,tôi xin lỗi!Cô rót sữa nhưng lại làm đổ ra người nữa,sữa lại nóng nữa chứ. Hắn bực tức quát lên:-Cô đang làm cái gì vậy hả?-Tôi…tôi xin lỗi…tôi hậu đậu quá!-Bảo Ánh,em có sao không?-Em không sao…Anh đừng mắng cô ấy…-Người em ướt hết rồi còn nói là không sao? Mau vào thay quần áo đi.Hắn đưa nó lên lầu,bỏ mặc cô ngồi đấy. Trên mặt cô hiện lên một biểu cảm gì đấy,khó hiểu lắm,nhưng nó chỉ diễn ra trong chốc lát thôi. Thay đồ xong,hắn nắm tay nó,nói:-Anh đưa em ra ngoài ăn.-Nhưng còn cô ấy thì sao?-Tôi ăn rồi. Hai người cứ đi đi.-Vậy,chúng tôi đi trước.Hắn đi,nhưng quay lại nhìn cô bằng mộr con mắt,ý bảo là coi nhà cho cẩn thận,đừng có gây thêm rắc rối,cô chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.———Đây là giải ngăn cách thời gian————Tua đến đoạn nó về nhà nào…Hình như là tới chiều luôn rồi…-Tôi về rồi đây,Ngọc Linh à…“Oạch” một cái,mông nó nằm trên sàn nhà. Hắn vội vàng chạy lại đỡ,nhìn vũng nước giữa nhà,rồi lại nhìn lên cô.-Tôi xin lỗi. Hồi nãy tôi lau nhà,vô tình làm đổ nước,chưa kịp lau thì….-Có thật là cô vô tình không?-Thôi mà anh,cô ấy đâu có cố ý đâu…Ui da…đau quá…-Nó ôm mông than thở.-Em nữa,đi đứng không để ý gì cả. Nào,anh bê em lên phòng.…Ngay cả bữa tối,phần thịt bò c*̉a nó c*̃ng dai nhách,lại còn cay nữa chứ,trong khi c*̉a hắn lại hoàn toàn bình thường. Cô thì lúc nào c*̃ng chỉ mặc một câu xin lỗi làm hắn cực kì bực mình. Nhưng chuyện đâu chỉ có một ngày hôm đó đâu mà ngày nào c*̃ng có. Hết đổ nước,lại quên giặt đồ,đồ ăn có khi quá lạnh,khi quá nóng,không bao giờ ăn được…nhưng tất cả chỉ diễn ra với nó,còn hắn thì hoàn toàn bình thường. Hắn thật sự tức giận nhưng nó lúc nào c*̃ng bênh vực cô gái kia. Cho đến một ngày…-Cậu đang làm gì vậy,Ngọc Linh?-À,tôi mới làm nước trái cây này,cô uống thử xem.-Vậy sao,để mình uống thử.Nó đưa cái ly lên miệng,chưa kịp uống thì hắn đã ngăn lại.-Em không được uống.-Tại sao thế?-Nhỡ ở trong này có độc thì anh biết phải làm sao?-Anh nói gì vậy? Tại sao lại có độc được chứ?-Anh không biết nhưng em không được uống.-Anh thật quá đáng. Cô ấy đã có lòng tốt như vậy mà anh lại nói là thuốc độc sao?Nó bực tức giật mạnh cái ly,định đưa lên miệng uống thì cô bỗng dưng hất tay làm cái ly văng xuống sàn vỡ tan,nước chảy ra sàn,sủi bọt trắng. Nó nhìn thấy mà kinh hoàng,còn hắn thì không kìm chế được nữa,bóp chặt tay cô,nghiến răng hỏi:-Rốt cuộc cô là ai hả? Vào cái nhà này làm gì? Tại sao lại làm mấy cái trò này hả?-Tôi…tôi…-Trong khi Bảo Ánh đối tốt với cô như vậy thì cô suốt ngày bày trò hại cô ấy,lợi dụng lòng tốt c*̉a cô ấy! Cô làm thế vì mục đích gì?-Tôi….-Mau nói đi hoặc không thì đừng trách tôi vô tâm. Rốt cuộc cô là ai?-Tôi…tôi là Trần Ngọc Linh…là em gái c*̉a Trần Ngọc Huyền….
-Này,anh làm gì mà đơ người ra thế?
-Hả? Không có gì.
-Cô ấy rất xinh đẹp đúng không?
-Ờ,…Nhưng không đẹp bằng em đâu.
-Vậy sao? À mà Ngọc Linh này,hôm nay chúng ta đi chơi nhé!
-Nhưng…
-Cậu không được từ chối đâu. Đúng không Hoàng Phong? Đi nào,Ngọc Linh.
-Tôi….
Chưa kịp nói gì nữa là nó kéo cô và hắn ra khỏi nhà luôn
rồi. Chuyến đi chơi nói chung là rất vui,nhưng vì Mun lười viết
nên tua luôn đến sáng ngày mai luôn. Chuyện bắt đầu từ lúc này
đây…
Sáng….
” Rầm,xoảng,cheng…”. Một loạt các âm thanh hỗn loạn diễn ra
trong phòng bếp khiến nó và hắn thức giấc. Chẳng qua là vì
bỗng dưng có thêm một người xuất hiện trong nhà nên nó và hắn
bắt buộc phải ngủ chung phòng ( à mà hình như không phải,rõ
ràng tối qua hắn xuống ghế ngủ,sao bây giờ lại ở trên giường
rồi?) Nhưng quan trọng là ở dưới bếp có chuyện gì vậy? Cô đang ngồi dưới đất,ôm bàn tay đang sưng rộp lên,xoong nồi rơi dưới
đất. Nó hốt hoảng chạy lại đỡ cô,hỏi:
-Có chuyện gì vậy?
-Tôi xin lỗi. Tôi định nấu bữa sáng nhưng lỡ tay làm đổ mất rồi.
-Tay cậu đang sưng lên kìa!
-Tôi không sao đâu. Nhưng đồ ăn đổ hết rồi…
-Không sao đâu mà.
-Sao lại thế được? Hai người mau ngồi xuống ghế đi,vẫn còn món chứng chiên…Tôi xin lỗi,tôi vô dụng quá…
-Tay cậu bị thương rồi còn cố làm gì?
-Cô tốt với tôi như vậy,tôi biết ơn lắm….Hai người mau ngồi xuống đi,tôi không sao đâu.
Nó miễn cưỡng ngồi xuống bàn. Cô bưng ra hai đĩa trứng chiên
đặt trước mặt nó và hắn. Nó nhìn ngắm đĩa trứng rồi gắp
một miếng to vào miệng.
-Ưm…Oẹ…Ôi kinh quá…
-Em sao vậy?
-Món này…
Hắn nhíu mày nhìn đĩa trứng,hỏi cô:
-Cô bỏ thứ gì vào vậy?
-Tôi xin lỗi. Hình như tôi bỏ nhầm muối với đường.
-Sao chứ? Bảo Ánh à,em có sao không?
-Em không sao…
-Đợi chút tôi rót sữa cho cô nhé. Á,tôi xin lỗi!
Cô rót sữa nhưng lại làm đổ ra người nữa,sữa lại nóng nữa chứ. Hắn bực tức quát lên:
-Cô đang làm cái gì vậy hả?
-Tôi…tôi xin lỗi…tôi hậu đậu quá!
-Bảo Ánh,em có sao không?
-Em không sao…Anh đừng mắng cô ấy…
-Người em ướt hết rồi còn nói là không sao? Mau vào thay quần áo đi.
Hắn đưa nó lên lầu,bỏ mặc cô ngồi đấy. Trên mặt cô hiện lên
một biểu cảm gì đấy,khó hiểu lắm,nhưng nó chỉ diễn ra trong
chốc lát thôi. Thay đồ xong,hắn nắm tay nó,nói:
-Anh đưa em ra ngoài ăn.
-Nhưng còn cô ấy thì sao?
-Tôi ăn rồi. Hai người cứ đi đi.
-Vậy,chúng tôi đi trước.
Hắn đi,nhưng quay lại nhìn cô bằng mộr con mắt,ý bảo là coi
nhà cho cẩn thận,đừng có gây thêm rắc rối,cô chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.
———Đây là giải ngăn cách thời gian————
Tua đến đoạn nó về nhà nào…Hình như là tới chiều luôn rồi…
-Tôi về rồi đây,Ngọc Linh à…
“Oạch” một cái,mông nó nằm trên sàn nhà. Hắn vội vàng chạy lại đỡ,nhìn vũng nước giữa nhà,rồi lại nhìn lên cô.
-Tôi xin lỗi. Hồi nãy tôi lau nhà,vô tình làm đổ nước,chưa kịp lau thì….
-Có thật là cô vô tình không?
-Thôi mà anh,cô ấy đâu có cố ý đâu…Ui da…đau quá…-Nó ôm mông than thở.
-Em nữa,đi đứng không để ý gì cả. Nào,anh bê em lên phòng.
…
Ngay cả bữa tối,phần thịt bò c*̉a nó c*̃ng dai nhách,lại
còn cay nữa chứ,trong khi c*̉a hắn lại hoàn toàn bình thường.
Cô thì lúc nào c*̃ng chỉ mặc một câu xin lỗi làm hắn cực kì
bực mình. Nhưng chuyện đâu chỉ có một ngày hôm đó đâu mà ngày
nào c*̃ng có. Hết đổ nước,lại quên giặt đồ,đồ ăn có khi quá
lạnh,khi quá nóng,không bao giờ ăn được…nhưng tất cả chỉ diễn
ra với nó,còn hắn thì hoàn toàn bình thường. Hắn thật sự
tức giận nhưng nó lúc nào c*̃ng bênh vực cô gái kia. Cho đến
một ngày…
-Cậu đang làm gì vậy,Ngọc Linh?
-À,tôi mới làm nước trái cây này,cô uống thử xem.
-Vậy sao,để mình uống thử.
Nó đưa cái ly lên miệng,chưa kịp uống thì hắn đã ngăn lại.
-Em không được uống.
-Tại sao thế?
-Nhỡ ở trong này có độc thì anh biết phải làm sao?
-Anh nói gì vậy? Tại sao lại có độc được chứ?
-Anh không biết nhưng em không được uống.
-Anh thật quá đáng. Cô ấy đã có lòng tốt như vậy mà anh lại nói là thuốc độc sao?
Nó bực tức giật mạnh cái ly,định đưa lên miệng uống thì cô
bỗng dưng hất tay làm cái ly văng xuống sàn vỡ tan,nước chảy ra sàn,sủi bọt trắng. Nó nhìn thấy mà kinh hoàng,còn hắn thì
không kìm chế được nữa,bóp chặt tay cô,nghiến răng hỏi:
-Rốt cuộc cô là ai hả? Vào cái nhà này làm gì? Tại sao lại làm mấy cái trò này hả?
-Tôi…tôi…
-Trong khi Bảo Ánh đối tốt với cô như vậy thì cô suốt ngày
bày trò hại cô ấy,lợi dụng lòng tốt c*̉a cô ấy! Cô làm thế
vì mục đích gì?
-Tôi….
-Mau nói đi hoặc không thì đừng trách tôi vô tâm. Rốt cuộc cô là ai?
-Tôi…tôi là Trần Ngọc Linh…là em gái c*̉a Trần Ngọc Huyền….
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… -Này,anh làm gì mà đơ người ra thế?-Hả? Không có gì.-Cô ấy rất xinh đẹp đúng không?-Ờ,…Nhưng không đẹp bằng em đâu.-Vậy sao? À mà Ngọc Linh này,hôm nay chúng ta đi chơi nhé!-Nhưng…-Cậu không được từ chối đâu. Đúng không Hoàng Phong? Đi nào,Ngọc Linh.-Tôi….Chưa kịp nói gì nữa là nó kéo cô và hắn ra khỏi nhà luôn rồi. Chuyến đi chơi nói chung là rất vui,nhưng vì Mun lười viết nên tua luôn đến sáng ngày mai luôn. Chuyện bắt đầu từ lúc này đây…Sáng….” Rầm,xoảng,cheng…”. Một loạt các âm thanh hỗn loạn diễn ra trong phòng bếp khiến nó và hắn thức giấc. Chẳng qua là vì bỗng dưng có thêm một người xuất hiện trong nhà nên nó và hắn bắt buộc phải ngủ chung phòng ( à mà hình như không phải,rõ ràng tối qua hắn xuống ghế ngủ,sao bây giờ lại ở trên giường rồi?) Nhưng quan trọng là ở dưới bếp có chuyện gì vậy? Cô đang ngồi dưới đất,ôm bàn tay đang sưng rộp lên,xoong nồi rơi dưới đất. Nó hốt hoảng chạy lại đỡ cô,hỏi:-Có chuyện gì vậy?-Tôi xin lỗi. Tôi định nấu bữa sáng nhưng lỡ tay làm đổ mất rồi.-Tay cậu đang sưng lên kìa!-Tôi không sao đâu. Nhưng đồ ăn đổ hết rồi…-Không sao đâu mà.-Sao lại thế được? Hai người mau ngồi xuống ghế đi,vẫn còn món chứng chiên…Tôi xin lỗi,tôi vô dụng quá…-Tay cậu bị thương rồi còn cố làm gì?-Cô tốt với tôi như vậy,tôi biết ơn lắm….Hai người mau ngồi xuống đi,tôi không sao đâu.Nó miễn cưỡng ngồi xuống bàn. Cô bưng ra hai đĩa trứng chiên đặt trước mặt nó và hắn. Nó nhìn ngắm đĩa trứng rồi gắp một miếng to vào miệng.-Ưm…Oẹ…Ôi kinh quá…-Em sao vậy?-Món này…Hắn nhíu mày nhìn đĩa trứng,hỏi cô:-Cô bỏ thứ gì vào vậy?-Tôi xin lỗi. Hình như tôi bỏ nhầm muối với đường.-Sao chứ? Bảo Ánh à,em có sao không?-Em không sao…-Đợi chút tôi rót sữa cho cô nhé. Á,tôi xin lỗi!Cô rót sữa nhưng lại làm đổ ra người nữa,sữa lại nóng nữa chứ. Hắn bực tức quát lên:-Cô đang làm cái gì vậy hả?-Tôi…tôi xin lỗi…tôi hậu đậu quá!-Bảo Ánh,em có sao không?-Em không sao…Anh đừng mắng cô ấy…-Người em ướt hết rồi còn nói là không sao? Mau vào thay quần áo đi.Hắn đưa nó lên lầu,bỏ mặc cô ngồi đấy. Trên mặt cô hiện lên một biểu cảm gì đấy,khó hiểu lắm,nhưng nó chỉ diễn ra trong chốc lát thôi. Thay đồ xong,hắn nắm tay nó,nói:-Anh đưa em ra ngoài ăn.-Nhưng còn cô ấy thì sao?-Tôi ăn rồi. Hai người cứ đi đi.-Vậy,chúng tôi đi trước.Hắn đi,nhưng quay lại nhìn cô bằng mộr con mắt,ý bảo là coi nhà cho cẩn thận,đừng có gây thêm rắc rối,cô chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu.———Đây là giải ngăn cách thời gian————Tua đến đoạn nó về nhà nào…Hình như là tới chiều luôn rồi…-Tôi về rồi đây,Ngọc Linh à…“Oạch” một cái,mông nó nằm trên sàn nhà. Hắn vội vàng chạy lại đỡ,nhìn vũng nước giữa nhà,rồi lại nhìn lên cô.-Tôi xin lỗi. Hồi nãy tôi lau nhà,vô tình làm đổ nước,chưa kịp lau thì….-Có thật là cô vô tình không?-Thôi mà anh,cô ấy đâu có cố ý đâu…Ui da…đau quá…-Nó ôm mông than thở.-Em nữa,đi đứng không để ý gì cả. Nào,anh bê em lên phòng.…Ngay cả bữa tối,phần thịt bò c*̉a nó c*̃ng dai nhách,lại còn cay nữa chứ,trong khi c*̉a hắn lại hoàn toàn bình thường. Cô thì lúc nào c*̃ng chỉ mặc một câu xin lỗi làm hắn cực kì bực mình. Nhưng chuyện đâu chỉ có một ngày hôm đó đâu mà ngày nào c*̃ng có. Hết đổ nước,lại quên giặt đồ,đồ ăn có khi quá lạnh,khi quá nóng,không bao giờ ăn được…nhưng tất cả chỉ diễn ra với nó,còn hắn thì hoàn toàn bình thường. Hắn thật sự tức giận nhưng nó lúc nào c*̃ng bênh vực cô gái kia. Cho đến một ngày…-Cậu đang làm gì vậy,Ngọc Linh?-À,tôi mới làm nước trái cây này,cô uống thử xem.-Vậy sao,để mình uống thử.Nó đưa cái ly lên miệng,chưa kịp uống thì hắn đã ngăn lại.-Em không được uống.-Tại sao thế?-Nhỡ ở trong này có độc thì anh biết phải làm sao?-Anh nói gì vậy? Tại sao lại có độc được chứ?-Anh không biết nhưng em không được uống.-Anh thật quá đáng. Cô ấy đã có lòng tốt như vậy mà anh lại nói là thuốc độc sao?Nó bực tức giật mạnh cái ly,định đưa lên miệng uống thì cô bỗng dưng hất tay làm cái ly văng xuống sàn vỡ tan,nước chảy ra sàn,sủi bọt trắng. Nó nhìn thấy mà kinh hoàng,còn hắn thì không kìm chế được nữa,bóp chặt tay cô,nghiến răng hỏi:-Rốt cuộc cô là ai hả? Vào cái nhà này làm gì? Tại sao lại làm mấy cái trò này hả?-Tôi…tôi…-Trong khi Bảo Ánh đối tốt với cô như vậy thì cô suốt ngày bày trò hại cô ấy,lợi dụng lòng tốt c*̉a cô ấy! Cô làm thế vì mục đích gì?-Tôi….-Mau nói đi hoặc không thì đừng trách tôi vô tâm. Rốt cuộc cô là ai?-Tôi…tôi là Trần Ngọc Linh…là em gái c*̉a Trần Ngọc Huyền….