Nó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá…
Chương 18
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… -Cái gì? Cô là em gái Ngọc Huyền?-Phải…Hắn sững người. Thì ra đây chính là lí do khiến hắn trông cô quen đến vậy. Hồi lúc 5 tuổi,hồi còn chơi với Ngọc Huyền đấy,có lần hắn sang nhà Ngọc Huyền chơi nhưng không có ai ở nhà cả. Chán quá định về nhưng nghe thấy tiếng khóc thút thít ở sau vườn,tò mò nên đi xem thử. Đó là lần đầu tiên hắn gặp cô,hình ảnh cô lúc ấy là một cô bé với bộ váy màu nâu nhạt (Hình như hắn rất có duyên với váy),đôi mắt đen lay láy,tay nâng niu một chú chim sẻ nhỏ mà có lẽ đã chết vì bị thương nặng. Thật sự thì lúc đầu nhìn cô,tim hắn có hơi một chút loạn nhịp,chỉ một chút thôi nhé. Dù là có ấn tượng ban đầu thì với trí nhớ c*̉a cậu bé 5 tuổi thì điều đó c*̃ng không đáng chú ý lắm. Đó là lần duy nhất hắn gặp cô,còn sau đó thì cô đi đâu đó,không ở lại Việt Nam nữa.Phải,nhưng đó chỉ là quá khứ,còn bây giờ,cô trong mắt hắn chỉ là một kẻ tiếp tay để hại búp bê c*̉a hắn mà thôi. Hắn tức giận,lôi cô ra ngoài cửa và ném ra ngoài,đóng sầm cửa lại. Cô nhìn cánh cửa khép lại trước mặt mình,vẻ mặt khẽ hiện lên nỗi buồn mang mác và rồi nhanh chóng biến mất,cô đứng dậy,phủi cát bụi dính trên váy và đi mất.Hắn vào nhà,thấy nó đang ngồi sụp xuống đất khóc nức nở. Ôm nó vào lòng,nghe tiếng nấc c*̉a nó,nhẹ nhàng nói:-Không sao nữa rồi…-Hức…tại sao vậy?…gức tại sao trên…hức…đời này…hức…không ai là thật lòng với em vậy…hức….-Em nói gì vậy? Còn anh đây mà…-Hức…em biết…hức…chỉ có anh…mới tốt với em thôi…hức…-Bảo Ánh này,anh hứa,cho dù thế giới này có ra sao thì anh sẽ chỉ yêu và bảo vệ một mình em thôi. Vậy nên em đừng khóc nữa,búp bê mà khóc là xấu lắm.-Hức hức…-Thôi mà….-Hức hức….-Nghe lời anh nín đi….-Hức hức….-Để anh đưa em đi chơi nhé…-Hức…-Vậy chúng ta đi ăn nhé…-Vâng. Ăn ở đâu ạ?Hắn nhìn nó ngao ngán,thế hóa ra lời nói c*̉a hắn không quan trọng bằng đồ ăn à?-Này Bảo Ánh,thái độ c*̉a em như thế là sao đây?-Sao là sao? Anh bảo đi ăn mà…-Thế đối với em,đồ ăn với anh cái gì quan trọng hơn?-Sao anh lại hỏi một câu mà ai c*̃ng biết đáp án thế?-Vậy sao? Hahahahahaha…-Tất nhiên là em chọn đồ ăn rồi.-Haha…Hả? Em nói cái gì?-Em chọn đồ ăn…Vâng,câu đó đã làm vị giám đốc ATSM c*̉a chúng ta té ngửa. Đời người luôn phũ phàng mà,tác giả thông cảm với hắn,nhất là khi mà có một con búp bê ham ăn như nỏ. Ừ thì đi ăn cái đã,mọi chuyện để sau rồi tính.Nó đang gặm cái đùi gà với tâm trạng mà không thể nào vui hơn thì có người bước đến bàn nó. Ngọc Huyền! Cô ta diện một chiếc váy xẻ lưng và xẻ cả đùi nữa,bó sát người tôi lên đường cong quyến rũ c*̉a cô ta. Bước đến bên và ngồi xuống cạnh hắn. Hắn tức giận nắm chặt tay cô ta và đẩy cô ta xuống đất. Cô ta nhìn lên,vẻ mặt cực kì hốt hoảng:-Anh làm gì vậy?-Cô còn hỏi câu ấy được ư?-Nhưng em đã làm gì chứ?-Thật nực cười. Cô bày ra đủ trò còn nói là không làm gì ư? Vậy Ngọc Linh tại sao lại xuất hiện ở nhà c*̉a tôi hả?-Con nhỏ đó nó đến thì liên quan gì đến em chứ?-Cô còn nói như vậy nữa sao? Vậy còn vụ bắt cóc cô ấy thì sao?-Hắn tức giận hét lên.-Cái đó…Nhưng đó là vì em yêu anh. Em rất yêu anh anh có biết không? Làm sao em có thể chấp nhận chồng sắp cưới c*̉a mình đi với một con nhỏ khác chứ?-Ngọc Huyền…tôi không ngờ,cô lại là con người như vậy,thật quá bỉ ổi.-Phải,em là người như vậy bởi vì em quá yêu anh,vì anh em có thể làm tất cả.-Cô…Bảo Ánh chúng ta đi thôi…Hắn nắm lấy tay nó kéo đi nhưng cô ta nắm lấy tay còn lại c*̉a nó,sẵn tay cầm ly nước hắt vào mặt nó.-Bảo Ánh! Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả?Hắn tức giận,tát cô ta một cái. Cô ta bất ngờ,ôm má đỏ ửng:-Anh tát em ư? Anh vì cô ta mà tát em ư? Được,vậy bây giờ,mọi điều mà em có thể làm để dành anh về,em sẽ làm,nên anh hãy lo mà giữ cô ta cho cẩn thận. Em đi trước.Cô ta đứng dậy,tức giận đi ra ngoài. Còn hắn thì vẻ mặt không còn một ánh nắng mặt trời,mây đen sấm chớp giăng đầy trên đầu,tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên,nghiến răng mà nói:-Nếu cô dám động vào cô ấy,dù chỉ là một cọng tóc,tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
-Cái gì? Cô là em gái Ngọc Huyền?
-Phải…
Hắn sững người. Thì ra đây chính là lí do khiến hắn trông
cô quen đến vậy. Hồi lúc 5 tuổi,hồi còn chơi với Ngọc Huyền
đấy,có lần hắn sang nhà Ngọc Huyền chơi nhưng không có ai ở
nhà cả. Chán quá định về nhưng nghe thấy tiếng khóc thút thít ở sau vườn,tò mò nên đi xem thử. Đó là lần đầu tiên hắn gặp
cô,hình ảnh cô lúc ấy là một cô bé với bộ váy màu nâu nhạt
(Hình như hắn rất có duyên với váy),đôi mắt đen lay láy,tay nâng niu một chú chim sẻ nhỏ mà có lẽ đã chết vì bị thương nặng. Thật sự thì lúc đầu nhìn cô,tim hắn có hơi một chút loạn
nhịp,chỉ một chút thôi nhé. Dù là có ấn tượng ban đầu thì
với trí nhớ c*̉a cậu bé 5 tuổi thì điều đó c*̃ng không đáng
chú ý lắm. Đó là lần duy nhất hắn gặp cô,còn sau đó thì cô
đi đâu đó,không ở lại Việt Nam nữa.
Phải,nhưng đó chỉ là quá khứ,còn bây giờ,cô trong mắt hắn chỉ là một kẻ tiếp tay để hại búp bê c*̉a hắn mà thôi. Hắn
tức giận,lôi cô ra ngoài cửa và ném ra ngoài,đóng sầm cửa
lại. Cô nhìn cánh cửa khép lại trước mặt mình,vẻ mặt khẽ
hiện lên nỗi buồn mang mác và rồi nhanh chóng biến mất,cô đứng dậy,phủi cát bụi dính trên váy và đi mất.
Hắn vào nhà,thấy nó đang ngồi sụp xuống đất khóc nức
nở. Ôm nó vào lòng,nghe tiếng nấc c*̉a nó,nhẹ nhàng nói:
-Không sao nữa rồi…
-Hức…tại sao vậy?…gức tại sao trên…hức…đời này…hức…không ai là thật lòng với em vậy…hức….
-Em nói gì vậy? Còn anh đây mà…
-Hức…em biết…hức…chỉ có anh…mới tốt với em thôi…hức…
-Bảo Ánh này,anh hứa,cho dù thế giới này có ra sao thì
anh sẽ chỉ yêu và bảo vệ một mình em thôi. Vậy nên em đừng
khóc nữa,búp bê mà khóc là xấu lắm.
-Hức hức…
-Thôi mà….
-Hức hức….
-Nghe lời anh nín đi….
-Hức hức….
-Để anh đưa em đi chơi nhé…
-Hức…
-Vậy chúng ta đi ăn nhé…
-Vâng. Ăn ở đâu ạ?
Hắn nhìn nó ngao ngán,thế hóa ra lời nói c*̉a hắn không quan trọng bằng đồ ăn à?
-Này Bảo Ánh,thái độ c*̉a em như thế là sao đây?
-Sao là sao? Anh bảo đi ăn mà…
-Thế đối với em,đồ ăn với anh cái gì quan trọng hơn?
-Sao anh lại hỏi một câu mà ai c*̃ng biết đáp án thế?
-Vậy sao? Hahahahahaha…
-Tất nhiên là em chọn đồ ăn rồi.
-Haha…Hả? Em nói cái gì?
-Em chọn đồ ăn…
Vâng,câu đó đã làm vị giám đốc ATSM c*̉a chúng ta té ngửa. Đời người luôn phũ phàng mà,tác giả thông cảm với hắn,nhất
là khi mà có một con búp bê ham ăn như nỏ. Ừ thì đi ăn cái
đã,mọi chuyện để sau rồi tính.
Nó đang gặm cái đùi gà với tâm trạng mà không thể nào vui hơn thì có người bước đến bàn nó. Ngọc Huyền! Cô ta diện một chiếc váy xẻ lưng và xẻ cả đùi nữa,bó sát người tôi lên
đường cong quyến rũ c*̉a cô ta. Bước đến bên và ngồi xuống cạnh hắn. Hắn tức giận nắm chặt tay cô ta và đẩy cô ta xuống đất.
Cô ta nhìn lên,vẻ mặt cực kì hốt hoảng:
-Anh làm gì vậy?
-Cô còn hỏi câu ấy được ư?
-Nhưng em đã làm gì chứ?
-Thật nực cười. Cô bày ra đủ trò còn nói là không làm gì ư? Vậy Ngọc Linh tại sao lại xuất hiện ở nhà c*̉a tôi hả?
-Con nhỏ đó nó đến thì liên quan gì đến em chứ?
-Cô còn nói như vậy nữa sao? Vậy còn vụ bắt cóc cô ấy thì sao?-Hắn tức giận hét lên.
-Cái đó…Nhưng đó là vì em yêu anh. Em rất yêu anh anh có
biết không? Làm sao em có thể chấp nhận chồng sắp cưới c*̉a
mình đi với một con nhỏ khác chứ?
-Ngọc Huyền…tôi không ngờ,cô lại là con người như vậy,thật quá bỉ ổi.
-Phải,em là người như vậy bởi vì em quá yêu anh,vì anh em có thể làm tất cả.
-Cô…Bảo Ánh chúng ta đi thôi…
Hắn nắm lấy tay nó kéo đi nhưng cô ta nắm lấy tay còn lại c*̉a nó,sẵn tay cầm ly nước hắt vào mặt nó.
-Bảo Ánh! Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả?
Hắn tức giận,tát cô ta một cái. Cô ta bất ngờ,ôm má đỏ ửng:
-Anh tát em ư? Anh vì cô ta mà tát em ư? Được,vậy bây
giờ,mọi điều mà em có thể làm để dành anh về,em sẽ làm,nên
anh hãy lo mà giữ cô ta cho cẩn thận. Em đi trước.
Cô ta đứng dậy,tức giận đi ra ngoài. Còn hắn thì vẻ mặt
không còn một ánh nắng mặt trời,mây đen sấm chớp giăng đầy trên đầu,tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên,nghiến răng mà nói:
-Nếu cô dám động vào cô ấy,dù chỉ là một cọng tóc,tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
Này Búp Bê! Hãy Nhớ Em Thuộc Quyền Sở Hữu Của Tôi Đấy!Tác giả: MiunnyNó là một cô bé mồ côi cha mẹ.Ở trong cô nhi viện được các cô giáo yêu thương nhưng ra ngoài lại bị những đứa khác c*̀ng tuổi bắt nạt.Nó hay bị mấy đứa khác trêu là: -Đồ mồ côi không được dạy bảo,suốt ngày chỉ biết đi ăn xin,có khi còn ăn cắp ăn trộm. Mấy đứa đó còn kéo tóc,đánh đập nó.Họ trêu nó là đồ lập dị bởi nó có một đôi mắt rất to và tròn,lại hay long lanh,ươn ướt nên nhìn nó lúc nào c*̃ng như sắp khóc. Về tới cô nhi viện,nó lúc nào c*̃ng tơi tả,quần áo rách bươm.Nó nhớ bố mẹ nó lắm,mặc dù chưa bao giờ được gặp họ.Rồi một mùa đông năm ấy,nó c*̃ng bị những đứa trẻ khác đánh,trêu chọc nhưng lần này nó không đi về cô nhi viện mà đôi chân nó vô thức đưa nó đến một cánh đồng hoa.Cánh đồng ấy rất đẹp nhưng bị tuyết phủ trắng xóa.Giữa cánh đồng ấy có một cây cổ thụ rất to lớn.Nó đi đến và ngồi dưới gốc cây cổ thụ.Nó ngủ thiếp đi vì quá… -Cái gì? Cô là em gái Ngọc Huyền?-Phải…Hắn sững người. Thì ra đây chính là lí do khiến hắn trông cô quen đến vậy. Hồi lúc 5 tuổi,hồi còn chơi với Ngọc Huyền đấy,có lần hắn sang nhà Ngọc Huyền chơi nhưng không có ai ở nhà cả. Chán quá định về nhưng nghe thấy tiếng khóc thút thít ở sau vườn,tò mò nên đi xem thử. Đó là lần đầu tiên hắn gặp cô,hình ảnh cô lúc ấy là một cô bé với bộ váy màu nâu nhạt (Hình như hắn rất có duyên với váy),đôi mắt đen lay láy,tay nâng niu một chú chim sẻ nhỏ mà có lẽ đã chết vì bị thương nặng. Thật sự thì lúc đầu nhìn cô,tim hắn có hơi một chút loạn nhịp,chỉ một chút thôi nhé. Dù là có ấn tượng ban đầu thì với trí nhớ c*̉a cậu bé 5 tuổi thì điều đó c*̃ng không đáng chú ý lắm. Đó là lần duy nhất hắn gặp cô,còn sau đó thì cô đi đâu đó,không ở lại Việt Nam nữa.Phải,nhưng đó chỉ là quá khứ,còn bây giờ,cô trong mắt hắn chỉ là một kẻ tiếp tay để hại búp bê c*̉a hắn mà thôi. Hắn tức giận,lôi cô ra ngoài cửa và ném ra ngoài,đóng sầm cửa lại. Cô nhìn cánh cửa khép lại trước mặt mình,vẻ mặt khẽ hiện lên nỗi buồn mang mác và rồi nhanh chóng biến mất,cô đứng dậy,phủi cát bụi dính trên váy và đi mất.Hắn vào nhà,thấy nó đang ngồi sụp xuống đất khóc nức nở. Ôm nó vào lòng,nghe tiếng nấc c*̉a nó,nhẹ nhàng nói:-Không sao nữa rồi…-Hức…tại sao vậy?…gức tại sao trên…hức…đời này…hức…không ai là thật lòng với em vậy…hức….-Em nói gì vậy? Còn anh đây mà…-Hức…em biết…hức…chỉ có anh…mới tốt với em thôi…hức…-Bảo Ánh này,anh hứa,cho dù thế giới này có ra sao thì anh sẽ chỉ yêu và bảo vệ một mình em thôi. Vậy nên em đừng khóc nữa,búp bê mà khóc là xấu lắm.-Hức hức…-Thôi mà….-Hức hức….-Nghe lời anh nín đi….-Hức hức….-Để anh đưa em đi chơi nhé…-Hức…-Vậy chúng ta đi ăn nhé…-Vâng. Ăn ở đâu ạ?Hắn nhìn nó ngao ngán,thế hóa ra lời nói c*̉a hắn không quan trọng bằng đồ ăn à?-Này Bảo Ánh,thái độ c*̉a em như thế là sao đây?-Sao là sao? Anh bảo đi ăn mà…-Thế đối với em,đồ ăn với anh cái gì quan trọng hơn?-Sao anh lại hỏi một câu mà ai c*̃ng biết đáp án thế?-Vậy sao? Hahahahahaha…-Tất nhiên là em chọn đồ ăn rồi.-Haha…Hả? Em nói cái gì?-Em chọn đồ ăn…Vâng,câu đó đã làm vị giám đốc ATSM c*̉a chúng ta té ngửa. Đời người luôn phũ phàng mà,tác giả thông cảm với hắn,nhất là khi mà có một con búp bê ham ăn như nỏ. Ừ thì đi ăn cái đã,mọi chuyện để sau rồi tính.Nó đang gặm cái đùi gà với tâm trạng mà không thể nào vui hơn thì có người bước đến bàn nó. Ngọc Huyền! Cô ta diện một chiếc váy xẻ lưng và xẻ cả đùi nữa,bó sát người tôi lên đường cong quyến rũ c*̉a cô ta. Bước đến bên và ngồi xuống cạnh hắn. Hắn tức giận nắm chặt tay cô ta và đẩy cô ta xuống đất. Cô ta nhìn lên,vẻ mặt cực kì hốt hoảng:-Anh làm gì vậy?-Cô còn hỏi câu ấy được ư?-Nhưng em đã làm gì chứ?-Thật nực cười. Cô bày ra đủ trò còn nói là không làm gì ư? Vậy Ngọc Linh tại sao lại xuất hiện ở nhà c*̉a tôi hả?-Con nhỏ đó nó đến thì liên quan gì đến em chứ?-Cô còn nói như vậy nữa sao? Vậy còn vụ bắt cóc cô ấy thì sao?-Hắn tức giận hét lên.-Cái đó…Nhưng đó là vì em yêu anh. Em rất yêu anh anh có biết không? Làm sao em có thể chấp nhận chồng sắp cưới c*̉a mình đi với một con nhỏ khác chứ?-Ngọc Huyền…tôi không ngờ,cô lại là con người như vậy,thật quá bỉ ổi.-Phải,em là người như vậy bởi vì em quá yêu anh,vì anh em có thể làm tất cả.-Cô…Bảo Ánh chúng ta đi thôi…Hắn nắm lấy tay nó kéo đi nhưng cô ta nắm lấy tay còn lại c*̉a nó,sẵn tay cầm ly nước hắt vào mặt nó.-Bảo Ánh! Rốt cuộc là cô đang làm cái gì vậy hả?Hắn tức giận,tát cô ta một cái. Cô ta bất ngờ,ôm má đỏ ửng:-Anh tát em ư? Anh vì cô ta mà tát em ư? Được,vậy bây giờ,mọi điều mà em có thể làm để dành anh về,em sẽ làm,nên anh hãy lo mà giữ cô ta cho cẩn thận. Em đi trước.Cô ta đứng dậy,tức giận đi ra ngoài. Còn hắn thì vẻ mặt không còn một ánh nắng mặt trời,mây đen sấm chớp giăng đầy trên đầu,tay nắm chặt khiến gân xanh nổi lên,nghiến răng mà nói:-Nếu cô dám động vào cô ấy,dù chỉ là một cọng tóc,tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.