Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…
Chương 5: Thiên Hàn
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - không liên quan đến các người - Trân Di lạnh giọng- Ôi chao xem kìa, em gái à ăn nói lịch sự một chút không được sao? Cả bọn cười lên thích thú.- Biến - Trân Di thực sự mất kiên nhẫn. Cô bước đi nhưng một tên kéo cô lại- Rắc - hắn ta nhăn nhó vì bị Trân Di bẻ tay - tốt nhất đừng động vào tôi, ghê tởm! Trân Di nói với giọng cảnh cáo.- Huỵch - cô đẩy mạnh hắn ra làm hắn ngã dúi. Nhưng bỗng nhiên có hai tên to cao lực lưỡng đi ra và giữ chặt Trân Di lại- làm gì vậy, thả tôi ra - Trân Di hét lên giãy giụa.Tên khi nãy bị Trân Di đánh lảo đảo đứng dậy- Chát - hắn ta giáng thẳng một cái tát xuống mặt Trân Di- loại mày chỉ đáng làm thú vui của tao thôi!!!!!Bỗng nhiên- Đoàng - Hắn ta ngã xuống, máu từ đầu chảy lan ra sàn. Tất cả dồn tâm điểm về phía chủ nhân của tiếng súng ấy- Dương..Thiên....Hàn - Một tên lắp bắp- ồn ào - Thiên Hàn nói cụt ngủn hai chữ lý do. Bây giờ nhìn Thiên Hàn không khác thần chết là mấy.Trân Di trợn tròn mắt suy nghĩ: ồn ào....mà cũng là lý do giết người được ư?
- không liên quan đến các người - Trân Di lạnh giọng
- Ôi chao xem kìa, em gái à ăn nói lịch sự một chút không được sao? Cả bọn cười lên thích thú.
- Biến - Trân Di thực sự mất kiên nhẫn. Cô bước đi nhưng một tên kéo cô lại
- Rắc - hắn ta nhăn nhó vì bị Trân Di bẻ tay - tốt nhất đừng động vào tôi, ghê tởm! Trân Di nói với giọng cảnh cáo.
- Huỵch - cô đẩy mạnh hắn ra làm hắn ngã dúi. Nhưng bỗng nhiên có hai tên to cao lực lưỡng đi ra và giữ chặt Trân Di lại
- làm gì vậy, thả tôi ra - Trân Di hét lên giãy giụa.
Tên khi nãy bị Trân Di đánh lảo đảo đứng dậy
- Chát - hắn ta giáng thẳng một cái tát xuống mặt Trân Di
- loại mày chỉ đáng làm thú vui của tao thôi!!!!!
Bỗng nhiên
- Đoàng - Hắn ta ngã xuống, máu từ đầu chảy lan ra sàn. Tất cả dồn tâm điểm về phía chủ nhân của tiếng súng ấy
- Dương..Thiên....Hàn - Một tên lắp bắp
- ồn ào - Thiên Hàn nói cụt ngủn hai chữ lý do. Bây giờ nhìn Thiên Hàn không khác thần chết là mấy.
Trân Di trợn tròn mắt suy nghĩ: ồn ào....mà cũng là lý do giết người được ư?
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - không liên quan đến các người - Trân Di lạnh giọng- Ôi chao xem kìa, em gái à ăn nói lịch sự một chút không được sao? Cả bọn cười lên thích thú.- Biến - Trân Di thực sự mất kiên nhẫn. Cô bước đi nhưng một tên kéo cô lại- Rắc - hắn ta nhăn nhó vì bị Trân Di bẻ tay - tốt nhất đừng động vào tôi, ghê tởm! Trân Di nói với giọng cảnh cáo.- Huỵch - cô đẩy mạnh hắn ra làm hắn ngã dúi. Nhưng bỗng nhiên có hai tên to cao lực lưỡng đi ra và giữ chặt Trân Di lại- làm gì vậy, thả tôi ra - Trân Di hét lên giãy giụa.Tên khi nãy bị Trân Di đánh lảo đảo đứng dậy- Chát - hắn ta giáng thẳng một cái tát xuống mặt Trân Di- loại mày chỉ đáng làm thú vui của tao thôi!!!!!Bỗng nhiên- Đoàng - Hắn ta ngã xuống, máu từ đầu chảy lan ra sàn. Tất cả dồn tâm điểm về phía chủ nhân của tiếng súng ấy- Dương..Thiên....Hàn - Một tên lắp bắp- ồn ào - Thiên Hàn nói cụt ngủn hai chữ lý do. Bây giờ nhìn Thiên Hàn không khác thần chết là mấy.Trân Di trợn tròn mắt suy nghĩ: ồn ào....mà cũng là lý do giết người được ư?