Tác giả:

Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…

Chương 6: Đồng minh

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - Còn ở đây nữa sao? Thiên Hàn cau mày.- À, vậy tôi đi liền - Trân Di nhân cơ hội định đi ( lầm rồi chị ơi)- Tôi nói bọn họ. Thiên Hàn chỉ tay vào lũ con traiNghe vậy,chúng liền chạy biến. Thiên Hàn mỉm cười. Trân Di ngạc nhiên... hắn...cười với cô?- Không sao chứ? Thiên Hàn hỏi- À, ờ... không sao! Trân Di lắp bắp.- Cậu làm việc ở đây sao? Tiếp tục hỏi.- Uhm, tôi xin việc. Trân Di trả lời bừa, đầu còn đang ngẫm nghĩ xem đây là ai - biết tên nhưng không hề rõ lai lịch.- Đây là một trong những quán bar của mình, hay mình cho cậu làm công việc khác nhé - Thiên Hàn đưa ra đề nghị ( oa, ảnh tốt ghê)- thật vậy sao - Trân Di vui mừng- chẳng lẽ nghĩ mình mình nói xạo!- à, đâu có - Trân Di cười xuề.- được rồi theo mình đi - Thiên Hàn nói rồi cũng bước đi. Trân Di vui vẻ chạy theo sau. Vậy là cũng có đồng minh trong thế giới mới rồi, khakha- Trân Di thầm nghĩ.

- Còn ở đây nữa sao? Thiên Hàn cau mày.

- À, vậy tôi đi liền - Trân Di nhân cơ hội định đi ( lầm rồi chị ơi)

- Tôi nói bọn họ. Thiên Hàn chỉ tay vào lũ con trai

Nghe vậy,chúng liền chạy biến. Thiên Hàn mỉm cười. Trân Di ngạc nhiên... hắn...cười với cô?

- Không sao chứ? Thiên Hàn hỏi

- À, ờ... không sao! Trân Di lắp bắp.

- Cậu làm việc ở đây sao? Tiếp tục hỏi.

- Uhm, tôi xin việc. Trân Di trả lời bừa, đầu còn đang ngẫm nghĩ xem đây là ai - biết tên nhưng không hề rõ lai lịch.

- Đây là một trong những quán bar của mình, hay mình cho cậu làm công việc khác nhé - Thiên Hàn đưa ra đề nghị ( oa, ảnh tốt ghê)

- thật vậy sao - Trân Di vui mừng

- chẳng lẽ nghĩ mình mình nói xạo!

- à, đâu có - Trân Di cười xuề.

- được rồi theo mình đi - Thiên Hàn nói rồi cũng bước đi. Trân Di vui vẻ chạy theo sau. Vậy là cũng có đồng minh trong thế giới mới rồi, khakha- Trân Di thầm nghĩ.

Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… - Còn ở đây nữa sao? Thiên Hàn cau mày.- À, vậy tôi đi liền - Trân Di nhân cơ hội định đi ( lầm rồi chị ơi)- Tôi nói bọn họ. Thiên Hàn chỉ tay vào lũ con traiNghe vậy,chúng liền chạy biến. Thiên Hàn mỉm cười. Trân Di ngạc nhiên... hắn...cười với cô?- Không sao chứ? Thiên Hàn hỏi- À, ờ... không sao! Trân Di lắp bắp.- Cậu làm việc ở đây sao? Tiếp tục hỏi.- Uhm, tôi xin việc. Trân Di trả lời bừa, đầu còn đang ngẫm nghĩ xem đây là ai - biết tên nhưng không hề rõ lai lịch.- Đây là một trong những quán bar của mình, hay mình cho cậu làm công việc khác nhé - Thiên Hàn đưa ra đề nghị ( oa, ảnh tốt ghê)- thật vậy sao - Trân Di vui mừng- chẳng lẽ nghĩ mình mình nói xạo!- à, đâu có - Trân Di cười xuề.- được rồi theo mình đi - Thiên Hàn nói rồi cũng bước đi. Trân Di vui vẻ chạy theo sau. Vậy là cũng có đồng minh trong thế giới mới rồi, khakha- Trân Di thầm nghĩ.

Chương 6: Đồng minh