Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…
Chương 7: Lâm Vũ
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Tại biệt thự của Lâm giaTrong phòng làm việc, Lâm Vũ đang xem qua xem lại một dự án nào đó. Cậu đặt tờ giấy xuống, xoa xoa thái dương. Công việc coi như đã xong một nửa, Lâm Vũ thở dài mệt mỏi.- cốc cốc cốc- có chuyện gì?- thưa cậu chủ, có người muốn gặp cậu- ai?- là chủ tịch Huỳnh ạ!- được rồi, một chút nữa tôi xuống!Lâm Vũ khó hiểu, tại sao chủ tịch Huỳnh lại muốn gặp cậu! Khoác lên người một chiếc áo Lâm Vũ bước xuống nhà.- Chào ngài, mời ngồi - Sau khi chủ tịch Huỳnh ngồi Lâm Vũ cũng ngồi xuống- Chắc cậu cũng biết chuyện con bé Trân Di nhà ta chứ! - Chủ Tịch Huỳnh thở dàiLâm Vũ cau mày- Dạ, có ạ- Ta nhờ cậu một chuyện được không?- Cháu sẽ cố gắng nếu có thể.Chủ Tịch Huỳnh hít một hơi rồi nói- Cậu hãy thay ta dạy dỗ lại con béLâm Vũ ngạc nhiên- Sao ạ?- Ta nghĩ chỉ có cậu mới làm được!Cuộc nói chuyện diễn ra khá nhanh và cũng nhanh chóng kết thúc. Lâm Vũ bước lên phòng, đang do dự không biết có nên giúp chủ tịch Huỳnh hay không? Bởi vì Huỳnh Trân Di: từ lâu anh đã không muốn dính dáng.Lâm Vũ ngồi xuống giường, lấy trong tủ ra một tấm ảnh. Là ảnh của anh chụp cùng một cô gái. Lâm Vũ khẽ chạm lên khuôn mặt của cô gái trong tấm hình, anh cười nhạt- Cô đã từng khiến cô ấy đau khổ chỉ vì lòng ghen tị. Được thôi, cơ hội lần này, tôi sẽ không bỏ lỡ
Tại biệt thự của Lâm gia
Trong phòng làm việc, Lâm Vũ đang xem qua xem lại một dự án nào đó. Cậu đặt tờ giấy xuống, xoa xoa thái dương. Công việc coi như đã xong một nửa, Lâm Vũ thở dài mệt mỏi.
- cốc cốc cốc
- có chuyện gì?
- thưa cậu chủ, có người muốn gặp cậu
- ai?
- là chủ tịch Huỳnh ạ!
- được rồi, một chút nữa tôi xuống!
Lâm Vũ khó hiểu, tại sao chủ tịch Huỳnh lại muốn gặp cậu! Khoác lên người một chiếc áo Lâm Vũ bước xuống nhà.
- Chào ngài, mời ngồi - Sau khi chủ tịch Huỳnh ngồi Lâm Vũ cũng ngồi xuống
- Chắc cậu cũng biết chuyện con bé Trân Di nhà ta chứ! - Chủ Tịch Huỳnh thở dài
Lâm Vũ cau mày
- Dạ, có ạ
- Ta nhờ cậu một chuyện được không?
- Cháu sẽ cố gắng nếu có thể.
Chủ Tịch Huỳnh hít một hơi rồi nói
- Cậu hãy thay ta dạy dỗ lại con bé
Lâm Vũ ngạc nhiên
- Sao ạ?
- Ta nghĩ chỉ có cậu mới làm được!
Cuộc nói chuyện diễn ra khá nhanh và cũng nhanh chóng kết thúc. Lâm Vũ bước lên phòng, đang do dự không biết có nên giúp chủ tịch Huỳnh hay không? Bởi vì Huỳnh Trân Di: từ lâu anh đã không muốn dính dáng.
Lâm Vũ ngồi xuống giường, lấy trong tủ ra một tấm ảnh. Là ảnh của anh chụp cùng một cô gái. Lâm Vũ khẽ chạm lên khuôn mặt của cô gái trong tấm hình, anh cười nhạt
- Cô đã từng khiến cô ấy đau khổ chỉ vì lòng ghen tị. Được thôi, cơ hội lần này, tôi sẽ không bỏ lỡ
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Tại biệt thự của Lâm giaTrong phòng làm việc, Lâm Vũ đang xem qua xem lại một dự án nào đó. Cậu đặt tờ giấy xuống, xoa xoa thái dương. Công việc coi như đã xong một nửa, Lâm Vũ thở dài mệt mỏi.- cốc cốc cốc- có chuyện gì?- thưa cậu chủ, có người muốn gặp cậu- ai?- là chủ tịch Huỳnh ạ!- được rồi, một chút nữa tôi xuống!Lâm Vũ khó hiểu, tại sao chủ tịch Huỳnh lại muốn gặp cậu! Khoác lên người một chiếc áo Lâm Vũ bước xuống nhà.- Chào ngài, mời ngồi - Sau khi chủ tịch Huỳnh ngồi Lâm Vũ cũng ngồi xuống- Chắc cậu cũng biết chuyện con bé Trân Di nhà ta chứ! - Chủ Tịch Huỳnh thở dàiLâm Vũ cau mày- Dạ, có ạ- Ta nhờ cậu một chuyện được không?- Cháu sẽ cố gắng nếu có thể.Chủ Tịch Huỳnh hít một hơi rồi nói- Cậu hãy thay ta dạy dỗ lại con béLâm Vũ ngạc nhiên- Sao ạ?- Ta nghĩ chỉ có cậu mới làm được!Cuộc nói chuyện diễn ra khá nhanh và cũng nhanh chóng kết thúc. Lâm Vũ bước lên phòng, đang do dự không biết có nên giúp chủ tịch Huỳnh hay không? Bởi vì Huỳnh Trân Di: từ lâu anh đã không muốn dính dáng.Lâm Vũ ngồi xuống giường, lấy trong tủ ra một tấm ảnh. Là ảnh của anh chụp cùng một cô gái. Lâm Vũ khẽ chạm lên khuôn mặt của cô gái trong tấm hình, anh cười nhạt- Cô đã từng khiến cô ấy đau khổ chỉ vì lòng ghen tị. Được thôi, cơ hội lần này, tôi sẽ không bỏ lỡ