Một buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -…
Chương 10: Gặp mặt
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Chiếc xe chở Trân Di dừng lại trước một căn biệt thự lớnTrân Di nhíu mày: Không phải Lâm gia sao? Chẳng lẽ, cô đã đoán nhầm?Một người kính cẩn chạy đến mở cửa xe cho cô và tiểu Hùng xuống.Trân Di theo họ vào trong.Họ đưa cô tới một căn phòng rồi đưa tay mời cô vào. Nhưng họ lại dắt tay tiểu Hùng đi làm Trân Di giật mình nắm tay tiểu Hùng nói- Các người làm gì vậy?- thưa tiểu thư, chỉ tiểu thư mới được vào thôi ạ- nhưng...- nếu tiểu thư không nghe, e rằng cậu bé này sẽ không được an toànTrân Di đành ngậm ngùi đi vào trong, bởi vì cô không muốn tiểu Hùng gặp nguy hiểm.Trong phòng, một người đang ngồi trong bàn làm việc nhưng quay lưng lại khiến Trân Di không nhìn thấy mặtCô khó chịu hỏi- anh là ai?Người con trai ấy quay mặt lại, đôi môi cong lên một nụ cười quyến rũ- cô không nhớ thật sao?Miệng Trân Di làu bàu nhưng chỉ mình cô nghe thấy - nữ phụ quen tụi bây nhưng ta làm gì quen chứ! Nhưng mà, người này không phải là người lúc trước định bắt cô- tôi là Lâm Vũ - Lâm Vũ lịch sự giới thiệu - đây là việc ba cô nhờ tôiTrân Di có hơi sững người vì câu nói của Lâm Vũ. Ba ư? Phải, là ba của nữ phụ không phải của Huỳnh Trân Di cô - một đứa trẻ mồ côi
Chiếc xe chở Trân Di dừng lại trước một căn biệt thự lớn
Trân Di nhíu mày: Không phải Lâm gia sao? Chẳng lẽ, cô đã đoán nhầm?
Một người kính cẩn chạy đến mở cửa xe cho cô và tiểu Hùng xuống.
Trân Di theo họ vào trong.Họ đưa cô tới một căn phòng rồi đưa tay mời cô vào. Nhưng họ lại dắt tay tiểu Hùng đi làm Trân Di giật mình nắm tay tiểu Hùng nói
- Các người làm gì vậy?
- thưa tiểu thư, chỉ tiểu thư mới được vào thôi ạ
- nhưng...
- nếu tiểu thư không nghe, e rằng cậu bé này sẽ không được an toàn
Trân Di đành ngậm ngùi đi vào trong, bởi vì cô không muốn tiểu Hùng gặp nguy hiểm.
Trong phòng, một người đang ngồi trong bàn làm việc nhưng quay lưng lại khiến Trân Di không nhìn thấy mặt
Cô khó chịu hỏi
- anh là ai?
Người con trai ấy quay mặt lại, đôi môi cong lên một nụ cười quyến rũ
- cô không nhớ thật sao?
Miệng Trân Di làu bàu nhưng chỉ mình cô nghe thấy - nữ phụ quen tụi bây nhưng ta làm gì quen chứ! Nhưng mà, người này không phải là người lúc trước định bắt cô
- tôi là Lâm Vũ - Lâm Vũ lịch sự giới thiệu - đây là việc ba cô nhờ tôi
Trân Di có hơi sững người vì câu nói của Lâm Vũ. Ba ư? Phải, là ba của nữ phụ không phải của Huỳnh Trân Di cô - một đứa trẻ mồ côi
Trốn Tôi! Cô Dám?Tác giả: Song Hyo SooMột buổi sáng thật trong lành và đẹp trời. Những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến bông hoa bên đường khẽ rung rinh. Ánh nắng ban mai ấm áp khẽ nhảy nhót trên khuôn mặt xinh xắn của một cô gái đang nằm ngủ. Oáp - Trân Di vươn người thức dậy. Bỗng nhiên cả cơ thể cô ngứa ngáy khó chịu như bị vật gì cọ xát. Tất nhiên, cảm thấy điều kỳ lạ này Trân Di vội vàng bật dậy. Đập vào mắt cô không phải là căn phòng bừa bộn quen thuộc cùng chiếc nệm êm mà là một đồng cỏ hoang - Cái...cái gì thế này - Trân Di hoảng hốt. Cô nhớ rõ là tối hôm qua cô leo lên giường đi ngủ chứ đâu có lăn ra đồng cỏ. Đầu Trân Di lóe lên một suy nghĩ: không lẽ kẻ nào bắt cóc mình rồi vứt luôn ở đây( trời ạ,người ta đâu có ai phí thời gian vào những việc vô bổ này hả chị?). Trân Di bắt đầu đứng dậy tìm đường trở về. Xung quanh đâu đâu cũng là cỏ khiến việc xác định phương hướng của cô vô cùng khó khăn. Lọ mọ mãi mới tìm được đường chính. Một chiếc xe ô tô lao tới làm Trân Di phấn khởi hẳn lên. - Này, này giúp tôi với -… Chiếc xe chở Trân Di dừng lại trước một căn biệt thự lớnTrân Di nhíu mày: Không phải Lâm gia sao? Chẳng lẽ, cô đã đoán nhầm?Một người kính cẩn chạy đến mở cửa xe cho cô và tiểu Hùng xuống.Trân Di theo họ vào trong.Họ đưa cô tới một căn phòng rồi đưa tay mời cô vào. Nhưng họ lại dắt tay tiểu Hùng đi làm Trân Di giật mình nắm tay tiểu Hùng nói- Các người làm gì vậy?- thưa tiểu thư, chỉ tiểu thư mới được vào thôi ạ- nhưng...- nếu tiểu thư không nghe, e rằng cậu bé này sẽ không được an toànTrân Di đành ngậm ngùi đi vào trong, bởi vì cô không muốn tiểu Hùng gặp nguy hiểm.Trong phòng, một người đang ngồi trong bàn làm việc nhưng quay lưng lại khiến Trân Di không nhìn thấy mặtCô khó chịu hỏi- anh là ai?Người con trai ấy quay mặt lại, đôi môi cong lên một nụ cười quyến rũ- cô không nhớ thật sao?Miệng Trân Di làu bàu nhưng chỉ mình cô nghe thấy - nữ phụ quen tụi bây nhưng ta làm gì quen chứ! Nhưng mà, người này không phải là người lúc trước định bắt cô- tôi là Lâm Vũ - Lâm Vũ lịch sự giới thiệu - đây là việc ba cô nhờ tôiTrân Di có hơi sững người vì câu nói của Lâm Vũ. Ba ư? Phải, là ba của nữ phụ không phải của Huỳnh Trân Di cô - một đứa trẻ mồ côi