“ em chưa về à?” anh đi vào, mắt thoáng qua ý cười “ Anh... hai” cô nhìn anh- người mà cô đã đem lòng yêu, không phải tình yêu giữa anh trai và em gái mà là tình yêu của 1 người con gái dành cho người con trai. Nhưng như vậy thì sao chứ dù cô có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn mãi mãi là anh trai của cô. “Ở trường thì phải gọi anh là thầy giáo chứ Lạc Hy Doãn “ Anh cười, vẫn là nụ cười hiền dịu ấm áp đó, nụ cười đã khiến cho trái tim cô lệch nhịp. “ Dạ th..” “ Lạc Âu Thần” Người con gái đứng ở cửa cắt ngang lời cô “ Mạc An Hạ “ khác với nụ cười anh dành cho cô, anh cười đến xán lạn, ánh mắt vụt qua tia ngượng nghịu. “ Chào em! Hy Doãn” An Hạ nhìn cô, dịu dàng cười “ Chào cô! “ “ Cô cần gì sao?” giữ nguyên nụ cười xán lạn anh hỏi “ À đúng rồi! Anh để quên cái này ở phòng giáo viên” An Hạ cười dịu dàng và tiến gần tới anh. “ Cảm ơn cô!” Anh ngại ngùng cười thấy cảnh này cô vội chạy ra ngoài, bỗng đâm vào hắn- Mạc Vọng Thiên- em trai của An Hạ Nghe anh và An Hạ nói chuyện,…

Chương 4

Người Thay ThếTác giả: Bảo Tiểu Vọng“ em chưa về à?” anh đi vào, mắt thoáng qua ý cười “ Anh... hai” cô nhìn anh- người mà cô đã đem lòng yêu, không phải tình yêu giữa anh trai và em gái mà là tình yêu của 1 người con gái dành cho người con trai. Nhưng như vậy thì sao chứ dù cô có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn mãi mãi là anh trai của cô. “Ở trường thì phải gọi anh là thầy giáo chứ Lạc Hy Doãn “ Anh cười, vẫn là nụ cười hiền dịu ấm áp đó, nụ cười đã khiến cho trái tim cô lệch nhịp. “ Dạ th..” “ Lạc Âu Thần” Người con gái đứng ở cửa cắt ngang lời cô “ Mạc An Hạ “ khác với nụ cười anh dành cho cô, anh cười đến xán lạn, ánh mắt vụt qua tia ngượng nghịu. “ Chào em! Hy Doãn” An Hạ nhìn cô, dịu dàng cười “ Chào cô! “ “ Cô cần gì sao?” giữ nguyên nụ cười xán lạn anh hỏi “ À đúng rồi! Anh để quên cái này ở phòng giáo viên” An Hạ cười dịu dàng và tiến gần tới anh. “ Cảm ơn cô!” Anh ngại ngùng cười thấy cảnh này cô vội chạy ra ngoài, bỗng đâm vào hắn- Mạc Vọng Thiên- em trai của An Hạ Nghe anh và An Hạ nói chuyện,… ~~ Trong quán karaoke ~~“ Rõ ràng là bà giáo viên dạy nhạc đó biết cách chơi piano mà!!!!” tiếng hét “ nhỏ nhẹ, thủ thỉ” của ai đó vang vọngVọng Thiên ngồi che hai tai ai oán nhìn cô “ Đừng có hét vào mic mà, muốn ám sát tôi hả”Khôi phục dáng vẻ ngầu lòi ngày thường Vọng Thiên nhìn cô “ Cậu tính bỏ cuộcchưa?”“ Cậu biết đấy còn nhiều chàng trai trẻ đẹp xung quanh mà. À không ám chỉ tôi đâu đấy nhé”Cô không nói gì chỉ chạy lại ôm lấy Vọng Thiên, rồi gục đầu vào vai hắn, nướt mắt lại lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.“ Cậu hiểu phải không?” ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hỏi Vọng Thiên “ Cậu cũng trong tình trạng như tớ. Có bỏ cuộc hay không cũng không quan trọng.Một khi yêu ai đó thì phải có được họ.”Vọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô “ tớ hiểu chứ.”“ Tại sao lại yêu người đó?” phải không? Không đau đớn tí nào đâu. Đó là tại sao.. tớ không nỡ nghĩ rằng ước gì chúng ta chưa từng gặp nhau. Đó... như thế... Sao nhỉ?.. Chỉ càng thậm tệ hơn thôi.Nói rồi Vọng Thiên từ từ cúi người. Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.Cô nhắm mặt lại và tưởng tượng Vọng Thiên chính là anh... anh hai của cô.~~~~~-- Thanh Nhi --Tôi cá là cô không thích Vọng Thiên đồ hồ ly tinh.Cô ta chỉ lợi dụng cậu thôi Vọng Thiên. Nếu cái lợi dụng đó là thật thì chuyện gì sẽ xảy ra?.~~~~~Nằm trên giường cô nghĩ Tại sao?.. An Hạ đó có gì tốt?. Sao anh lại thích cô ta?.. Mình cứ ngỡ anh và mình đã lớn lên cùng nhau.. sao lại không thể đến bên nhau?.. Không ai hiểu anh hơn mình... Âu Thần đáng ra phải là của mình. Nhưgn tại sao?~~~~Chủ Nhật, cô với Vọng Thiên dự định hôm nay sẽ đi xem phim nhưng trời lại mưa lên cô vs hắn đành ngồi nhà chơi game. Nhìn trời mưa Vọng Thiên khẽ chửi thầm” Thời tiết chết tiệt!!”Hắn ngồi trước máy tính vứt cho cô cái điều khiển và hai người cùng ngồi chơi. Rồi bất chợt hắn quay sang nhìn cô, cô thấy hắn ko chơi nữa thì quay sang nhìn hắn và do khoảng cách gần chóp mũi cô chạm vào chóp mũi hắn môi cô chạm vào môi hắn.Mặc dù mọi khi hai người có hôn nhau nhưng lần này không biết tại sao tim hắn bất chợt đập lệch đi một nhịp. Hắn bất ngờ rồi quay qua nhìn máy tính Chắc do mình bất ngờ thôi không có chuyện gì cả.Tự lừa dối mình bằng cái lí do đó hắn ngồi chơi game như không có gì xảy ra nhưng lòng thì ngổn ngang những nghi hoặc.Còn cô thì nhìn hắn khó hiểu Không dưng quay qua nhìn mình rồi lại chơi tiếp.Bộ nay mưa lên đầu óc hắn có vấn đề hả?Ngồi chơi chán cô đứng dậy mò vô bếp và bắt đầu nấu ăn. sau cô mang ra hai phần ăn nhỏ, đưa hắn một phần, cô cầm lấy phần còn lại ngồi vừa chơi vừa ăn.Hắn đón lấy phần ăn của mình ngồi ăn ngon lành mà không phái hiện rằng hắn đang vui. Vì sao ư? chỉ vì một phần ăn nhỏ vậy thôi.

~~ Trong quán karaoke ~~

“ Rõ ràng là bà giáo viên dạy nhạc đó biết cách chơi piano mà!!!!” tiếng hét “ nhỏ nhẹ, thủ thỉ” của ai đó vang vọng

Vọng Thiên ngồi che hai tai ai oán nhìn cô “ Đừng có hét vào mic mà, muốn ám sát tôi hả”

Khôi phục dáng vẻ ngầu lòi ngày thường Vọng Thiên nhìn cô “ Cậu tính bỏ cuộc

chưa?”

“ Cậu biết đấy còn nhiều chàng trai trẻ đẹp xung quanh mà. À không ám chỉ tôi đâu đấy nhé”

Cô không nói gì chỉ chạy lại ôm lấy Vọng Thiên, rồi gục đầu vào vai hắn, nướt mắt lại lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.

“ Cậu hiểu phải không?” ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hỏi Vọng Thiên “ Cậu cũng trong tình trạng như tớ. Có bỏ cuộc hay không cũng không quan trọng.Một khi yêu ai đó thì phải có được họ.”

Vọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô “ tớ hiểu chứ.”

“ Tại sao lại yêu người đó?” phải không? Không đau đớn tí nào đâu. Đó là tại sao.. tớ không nỡ nghĩ rằng ước gì chúng ta chưa từng gặp nhau. Đó... như thế... Sao nhỉ?.. Chỉ càng thậm tệ hơn thôi.

Nói rồi Vọng Thiên từ từ cúi người. Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.

Cô nhắm mặt lại và tưởng tượng Vọng Thiên chính là anh... anh hai của cô.

~~~~~

-- Thanh Nhi --

Tôi cá là cô không thích Vọng Thiên đồ hồ ly tinh.Cô ta chỉ lợi dụng cậu thôi Vọng Thiên. Nếu cái lợi dụng đó là thật thì chuyện gì sẽ xảy ra?.

~~~~~

Nằm trên giường cô nghĩ Tại sao?.. An Hạ đó có gì tốt?. Sao anh lại thích cô ta?.. Mình cứ ngỡ anh và mình đã lớn lên cùng nhau.. sao lại không thể đến bên nhau?.. Không ai hiểu anh hơn mình... Âu Thần đáng ra phải là của mình. Nhưgn tại sao?

~~~~

Chủ Nhật, cô với Vọng Thiên dự định hôm nay sẽ đi xem phim nhưng trời lại mưa lên cô vs hắn đành ngồi nhà chơi game. Nhìn trời mưa Vọng Thiên khẽ chửi thầm” Thời tiết chết tiệt!!”

Hắn ngồi trước máy tính vứt cho cô cái điều khiển và hai người cùng ngồi chơi. Rồi bất chợt hắn quay sang nhìn cô, cô thấy hắn ko chơi nữa thì quay sang nhìn hắn và do khoảng cách gần chóp mũi cô chạm vào chóp mũi hắn môi cô chạm vào môi hắn.

Mặc dù mọi khi hai người có hôn nhau nhưng lần này không biết tại sao tim hắn bất chợt đập lệch đi một nhịp. Hắn bất ngờ rồi quay qua nhìn máy tính Chắc do mình bất ngờ thôi không có chuyện gì cả.Tự lừa dối mình bằng cái lí do đó hắn ngồi chơi game như không có gì xảy ra nhưng lòng thì ngổn ngang những nghi hoặc.

Còn cô thì nhìn hắn khó hiểu Không dưng quay qua nhìn mình rồi lại chơi tiếp.

Bộ nay mưa lên đầu óc hắn có vấn đề hả?

Ngồi chơi chán cô đứng dậy mò vô bếp và bắt đầu nấu ăn. sau cô mang ra hai phần ăn nhỏ, đưa hắn một phần, cô cầm lấy phần còn lại ngồi vừa chơi vừa ăn.

Hắn đón lấy phần ăn của mình ngồi ăn ngon lành mà không phái hiện rằng hắn đang vui. Vì sao ư? chỉ vì một phần ăn nhỏ vậy thôi.

Người Thay ThếTác giả: Bảo Tiểu Vọng“ em chưa về à?” anh đi vào, mắt thoáng qua ý cười “ Anh... hai” cô nhìn anh- người mà cô đã đem lòng yêu, không phải tình yêu giữa anh trai và em gái mà là tình yêu của 1 người con gái dành cho người con trai. Nhưng như vậy thì sao chứ dù cô có yêu anh bao nhiêu đi chăng nữa thì anh vẫn mãi mãi là anh trai của cô. “Ở trường thì phải gọi anh là thầy giáo chứ Lạc Hy Doãn “ Anh cười, vẫn là nụ cười hiền dịu ấm áp đó, nụ cười đã khiến cho trái tim cô lệch nhịp. “ Dạ th..” “ Lạc Âu Thần” Người con gái đứng ở cửa cắt ngang lời cô “ Mạc An Hạ “ khác với nụ cười anh dành cho cô, anh cười đến xán lạn, ánh mắt vụt qua tia ngượng nghịu. “ Chào em! Hy Doãn” An Hạ nhìn cô, dịu dàng cười “ Chào cô! “ “ Cô cần gì sao?” giữ nguyên nụ cười xán lạn anh hỏi “ À đúng rồi! Anh để quên cái này ở phòng giáo viên” An Hạ cười dịu dàng và tiến gần tới anh. “ Cảm ơn cô!” Anh ngại ngùng cười thấy cảnh này cô vội chạy ra ngoài, bỗng đâm vào hắn- Mạc Vọng Thiên- em trai của An Hạ Nghe anh và An Hạ nói chuyện,… ~~ Trong quán karaoke ~~“ Rõ ràng là bà giáo viên dạy nhạc đó biết cách chơi piano mà!!!!” tiếng hét “ nhỏ nhẹ, thủ thỉ” của ai đó vang vọngVọng Thiên ngồi che hai tai ai oán nhìn cô “ Đừng có hét vào mic mà, muốn ám sát tôi hả”Khôi phục dáng vẻ ngầu lòi ngày thường Vọng Thiên nhìn cô “ Cậu tính bỏ cuộcchưa?”“ Cậu biết đấy còn nhiều chàng trai trẻ đẹp xung quanh mà. À không ám chỉ tôi đâu đấy nhé”Cô không nói gì chỉ chạy lại ôm lấy Vọng Thiên, rồi gục đầu vào vai hắn, nướt mắt lại lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp.“ Cậu hiểu phải không?” ngước khuôn mặt tèm lem nước mắt lên hỏi Vọng Thiên “ Cậu cũng trong tình trạng như tớ. Có bỏ cuộc hay không cũng không quan trọng.Một khi yêu ai đó thì phải có được họ.”Vọng Thiên nhẹ nhàng ôm lấy cô “ tớ hiểu chứ.”“ Tại sao lại yêu người đó?” phải không? Không đau đớn tí nào đâu. Đó là tại sao.. tớ không nỡ nghĩ rằng ước gì chúng ta chưa từng gặp nhau. Đó... như thế... Sao nhỉ?.. Chỉ càng thậm tệ hơn thôi.Nói rồi Vọng Thiên từ từ cúi người. Đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên môi cô.Cô nhắm mặt lại và tưởng tượng Vọng Thiên chính là anh... anh hai của cô.~~~~~-- Thanh Nhi --Tôi cá là cô không thích Vọng Thiên đồ hồ ly tinh.Cô ta chỉ lợi dụng cậu thôi Vọng Thiên. Nếu cái lợi dụng đó là thật thì chuyện gì sẽ xảy ra?.~~~~~Nằm trên giường cô nghĩ Tại sao?.. An Hạ đó có gì tốt?. Sao anh lại thích cô ta?.. Mình cứ ngỡ anh và mình đã lớn lên cùng nhau.. sao lại không thể đến bên nhau?.. Không ai hiểu anh hơn mình... Âu Thần đáng ra phải là của mình. Nhưgn tại sao?~~~~Chủ Nhật, cô với Vọng Thiên dự định hôm nay sẽ đi xem phim nhưng trời lại mưa lên cô vs hắn đành ngồi nhà chơi game. Nhìn trời mưa Vọng Thiên khẽ chửi thầm” Thời tiết chết tiệt!!”Hắn ngồi trước máy tính vứt cho cô cái điều khiển và hai người cùng ngồi chơi. Rồi bất chợt hắn quay sang nhìn cô, cô thấy hắn ko chơi nữa thì quay sang nhìn hắn và do khoảng cách gần chóp mũi cô chạm vào chóp mũi hắn môi cô chạm vào môi hắn.Mặc dù mọi khi hai người có hôn nhau nhưng lần này không biết tại sao tim hắn bất chợt đập lệch đi một nhịp. Hắn bất ngờ rồi quay qua nhìn máy tính Chắc do mình bất ngờ thôi không có chuyện gì cả.Tự lừa dối mình bằng cái lí do đó hắn ngồi chơi game như không có gì xảy ra nhưng lòng thì ngổn ngang những nghi hoặc.Còn cô thì nhìn hắn khó hiểu Không dưng quay qua nhìn mình rồi lại chơi tiếp.Bộ nay mưa lên đầu óc hắn có vấn đề hả?Ngồi chơi chán cô đứng dậy mò vô bếp và bắt đầu nấu ăn. sau cô mang ra hai phần ăn nhỏ, đưa hắn một phần, cô cầm lấy phần còn lại ngồi vừa chơi vừa ăn.Hắn đón lấy phần ăn của mình ngồi ăn ngon lành mà không phái hiện rằng hắn đang vui. Vì sao ư? chỉ vì một phần ăn nhỏ vậy thôi.

Chương 4