Tác giả:

Người ta thường nói khi quá kinh ngạc, đầu óc con người sẽ trở nên trống rỗng, nhưng thật ra không phải như vậy, chẳng qua chỉ là mọi suy nghĩ đều chững lại mà thôi. Những lời vừa nghe, rồi những tình huống hiện tại, cứ đông cứng trong đầu anh. "Tsugumi, em có nghe không thế?" Shinji lo lắng nhìn Tsugumi đang trơ ra như hòn đá ven đường. Bộ sofa hai người đang ngồi mới mua vào mùa thu năm ngoái. Tuy giá thành vượt quá mức chi tiêu cho phép, nhưng Shinji cứ khăng khăng đòi mua , với lý do đồ tốt có thể dùng được lâu. Từ bấy đến nay chưa đầy nửa năm, vậy mà nói chia tay là chia tay ngay được. "Tại sao?" Cuối cùng Tsugumi chỉ thốt ra được câu hỏi đó. "Vì anh muốn có con." Tsugumi chớp chớp mắt. Động tác này như nhấn nút khởi động, khiến dòng suy nghĩ đang trì trệ của anh hoạt động trở lại. Nhưng trong dòng chảy hỗn loạn ấy, bất kể anh cố dặn bản thân phải hết sức bình tĩnh thế nào cũng đều vô tác dụng. Tsugumi hoang mang nhìn quanh, nhưng chẳng thứ gì có thể cứu vớt anh lúc này. Người…

Chương 31

Ngủ Ngon, Hẹn Mai NhéTác giả: Nagira YuuTruyện Đam MỹNgười ta thường nói khi quá kinh ngạc, đầu óc con người sẽ trở nên trống rỗng, nhưng thật ra không phải như vậy, chẳng qua chỉ là mọi suy nghĩ đều chững lại mà thôi. Những lời vừa nghe, rồi những tình huống hiện tại, cứ đông cứng trong đầu anh. "Tsugumi, em có nghe không thế?" Shinji lo lắng nhìn Tsugumi đang trơ ra như hòn đá ven đường. Bộ sofa hai người đang ngồi mới mua vào mùa thu năm ngoái. Tuy giá thành vượt quá mức chi tiêu cho phép, nhưng Shinji cứ khăng khăng đòi mua , với lý do đồ tốt có thể dùng được lâu. Từ bấy đến nay chưa đầy nửa năm, vậy mà nói chia tay là chia tay ngay được. "Tại sao?" Cuối cùng Tsugumi chỉ thốt ra được câu hỏi đó. "Vì anh muốn có con." Tsugumi chớp chớp mắt. Động tác này như nhấn nút khởi động, khiến dòng suy nghĩ đang trì trệ của anh hoạt động trở lại. Nhưng trong dòng chảy hỗn loạn ấy, bất kể anh cố dặn bản thân phải hết sức bình tĩnh thế nào cũng đều vô tác dụng. Tsugumi hoang mang nhìn quanh, nhưng chẳng thứ gì có thể cứu vớt anh lúc này. Người… Tsugumi vui vẻ xem họ trêu đùa nhau. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là khu chung cư cho những người xa lạ trọ lại, vậy mà lúc nào cũng ấm áp đông vui, hệt như một gia đình. Tuy khó mà tập trung làm việc được, nhưng không bao giờ bị cô đơn nuốt chửng. Anh thầm nghĩ, chuyển đến đây quả là một quyết định đúng đắn.“Anh Tsugumi, nếu có thời gian, anh có muốn cùng tôi đến thăm ông không?”Trong lúc mọi người đang tán ngẫu, Sakutaro đột nhiên mở lời.“Người lạ cũng đến thăm được ư?”Anh bỗng nhớ ra, ban nãy mình cho rằng ngoài gẫy xương, ông còn bị bệnh gì khác.“Là ông tôi muốn gặp anh đó. Tôi đã từng kể rằng là ông tôi rất coi trọng vườn rau có đúng không? Lúc ông nhập viện, tôi đã hứa là định kì mang rau quả mới thu hoạch đến cho ông xem.”Chẳng qua từ khi Sakutaro tiếp quản khu vườn, rau quả phát triển tốt. Ông Areno đã lo cho vườn rauu cứ tiếp tục héo thế này, nhưung gần đây, rau quả trong vườn đột nhiên tươi tốt hẳn lên.“Cho nên ông muốn gặp anh Tsugumi.”“Nhưng tôi có làm gì đâu.”“Nhưng ông nói, thực vật cũng có linh hồn riêng.Chúng sẽ phản ánh chân thực tấm lòng của người chăm sóc mình. Không xét truyện chăm sóc có tốt ay không, chúng còn phản ánh mức độ tương thích giữa người chăm sóc và chính bản thân chúng nữa.”W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m“Thế này thì độ khó cao quá rồi.”“Chiều ngày kia thế nào? Đến 2 giờ là tôi xong việc.”“Ừ. Được.”Tsugumi lập tức đồng ý. Anh vốn đã muốn gặp ông từ trước rồi.Sakutaro lại lôi cuốn sổ tay mọi khi ra khỏi túi. Vừa mở nắp bút máy thì ngoài của vang lên tiếng gọi “Anh Areno”. Là nhân viên bưu điện.“Có, tôi tới ngay.”Sakutaro đóng nắp bút, gấp cuốn sổ lại rồi chạy ra cổng.Vào ngày hẹn, Tsugumi dã bồn chồn suốt từ sáng. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương. Không có gì kì lạ, nhưng vài phút anh lại dùng nước vuốt nếp tóc.Tuy vẫn thường nói truyện với Sakutaro, nhưung đây là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ra ngoài. Dù sao cũng là đi thăm bệnh, anh nghĩ không cần quá chải chuốt thì hơn. Hơn nữa, ông của Sakutaro là người thông tuệ, anh nghĩ nên cố hết sức để không thốt ra những lời kì quái mới được.

Tsugumi vui vẻ xem họ trêu đùa nhau. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là khu chung cư cho những người xa lạ trọ lại, vậy mà lúc nào cũng ấm áp đông vui, hệt như một gia đình. Tuy khó mà tập trung làm việc được, nhưng không bao giờ bị cô đơn nuốt chửng. Anh thầm nghĩ, chuyển đến đây quả là một quyết định đúng đắn.

“Anh Tsugumi, nếu có thời gian, anh có muốn cùng tôi đến thăm ông không?”

Trong lúc mọi người đang tán ngẫu, Sakutaro đột nhiên mở lời.

“Người lạ cũng đến thăm được ư?”

Anh bỗng nhớ ra, ban nãy mình cho rằng ngoài gẫy xương, ông còn bị bệnh gì khác.

“Là ông tôi muốn gặp anh đó. Tôi đã từng kể rằng là ông tôi rất coi trọng vườn rau có đúng không? Lúc ông nhập viện, tôi đã hứa là định kì mang rau quả mới thu hoạch đến cho ông xem.”

Chẳng qua từ khi Sakutaro tiếp quản khu vườn, rau quả phát triển tốt. Ông Areno đã lo cho vườn rauu cứ tiếp tục héo thế này, nhưung gần đây, rau quả trong vườn đột nhiên tươi tốt hẳn lên.

“Cho nên ông muốn gặp anh Tsugumi.”

“Nhưng tôi có làm gì đâu.”

“Nhưng ông nói, thực vật cũng có linh hồn riêng.

Chúng sẽ phản ánh chân thực tấm lòng của người chăm sóc mình. Không xét truyện chăm sóc có tốt ay không, chúng còn phản ánh mức độ tương thích giữa người chăm sóc và chính bản thân chúng nữa.”

W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

“Thế này thì độ khó cao quá rồi.”

“Chiều ngày kia thế nào? Đến 2 giờ là tôi xong việc.”

“Ừ. Được.”

Tsugumi lập tức đồng ý. Anh vốn đã muốn gặp ông từ trước rồi.

Sakutaro lại lôi cuốn sổ tay mọi khi ra khỏi túi. Vừa mở nắp bút máy thì ngoài của vang lên tiếng gọi “Anh Areno”. Là nhân viên bưu điện.

“Có, tôi tới ngay.”

Sakutaro đóng nắp bút, gấp cuốn sổ lại rồi chạy ra cổng.

Vào ngày hẹn, Tsugumi dã bồn chồn suốt từ sáng. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương. Không có gì kì lạ, nhưng vài phút anh lại dùng nước vuốt nếp tóc.

Tuy vẫn thường nói truyện với Sakutaro, nhưung đây là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ra ngoài. Dù sao cũng là đi thăm bệnh, anh nghĩ không cần quá chải chuốt thì hơn. Hơn nữa, ông của Sakutaro là người thông tuệ, anh nghĩ nên cố hết sức để không thốt ra những lời kì quái mới được.

Ngủ Ngon, Hẹn Mai NhéTác giả: Nagira YuuTruyện Đam MỹNgười ta thường nói khi quá kinh ngạc, đầu óc con người sẽ trở nên trống rỗng, nhưng thật ra không phải như vậy, chẳng qua chỉ là mọi suy nghĩ đều chững lại mà thôi. Những lời vừa nghe, rồi những tình huống hiện tại, cứ đông cứng trong đầu anh. "Tsugumi, em có nghe không thế?" Shinji lo lắng nhìn Tsugumi đang trơ ra như hòn đá ven đường. Bộ sofa hai người đang ngồi mới mua vào mùa thu năm ngoái. Tuy giá thành vượt quá mức chi tiêu cho phép, nhưng Shinji cứ khăng khăng đòi mua , với lý do đồ tốt có thể dùng được lâu. Từ bấy đến nay chưa đầy nửa năm, vậy mà nói chia tay là chia tay ngay được. "Tại sao?" Cuối cùng Tsugumi chỉ thốt ra được câu hỏi đó. "Vì anh muốn có con." Tsugumi chớp chớp mắt. Động tác này như nhấn nút khởi động, khiến dòng suy nghĩ đang trì trệ của anh hoạt động trở lại. Nhưng trong dòng chảy hỗn loạn ấy, bất kể anh cố dặn bản thân phải hết sức bình tĩnh thế nào cũng đều vô tác dụng. Tsugumi hoang mang nhìn quanh, nhưng chẳng thứ gì có thể cứu vớt anh lúc này. Người… Tsugumi vui vẻ xem họ trêu đùa nhau. Nơi này chẳng qua cũng chỉ là khu chung cư cho những người xa lạ trọ lại, vậy mà lúc nào cũng ấm áp đông vui, hệt như một gia đình. Tuy khó mà tập trung làm việc được, nhưng không bao giờ bị cô đơn nuốt chửng. Anh thầm nghĩ, chuyển đến đây quả là một quyết định đúng đắn.“Anh Tsugumi, nếu có thời gian, anh có muốn cùng tôi đến thăm ông không?”Trong lúc mọi người đang tán ngẫu, Sakutaro đột nhiên mở lời.“Người lạ cũng đến thăm được ư?”Anh bỗng nhớ ra, ban nãy mình cho rằng ngoài gẫy xương, ông còn bị bệnh gì khác.“Là ông tôi muốn gặp anh đó. Tôi đã từng kể rằng là ông tôi rất coi trọng vườn rau có đúng không? Lúc ông nhập viện, tôi đã hứa là định kì mang rau quả mới thu hoạch đến cho ông xem.”Chẳng qua từ khi Sakutaro tiếp quản khu vườn, rau quả phát triển tốt. Ông Areno đã lo cho vườn rauu cứ tiếp tục héo thế này, nhưung gần đây, rau quả trong vườn đột nhiên tươi tốt hẳn lên.“Cho nên ông muốn gặp anh Tsugumi.”“Nhưng tôi có làm gì đâu.”“Nhưng ông nói, thực vật cũng có linh hồn riêng.Chúng sẽ phản ánh chân thực tấm lòng của người chăm sóc mình. Không xét truyện chăm sóc có tốt ay không, chúng còn phản ánh mức độ tương thích giữa người chăm sóc và chính bản thân chúng nữa.”W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m“Thế này thì độ khó cao quá rồi.”“Chiều ngày kia thế nào? Đến 2 giờ là tôi xong việc.”“Ừ. Được.”Tsugumi lập tức đồng ý. Anh vốn đã muốn gặp ông từ trước rồi.Sakutaro lại lôi cuốn sổ tay mọi khi ra khỏi túi. Vừa mở nắp bút máy thì ngoài của vang lên tiếng gọi “Anh Areno”. Là nhân viên bưu điện.“Có, tôi tới ngay.”Sakutaro đóng nắp bút, gấp cuốn sổ lại rồi chạy ra cổng.Vào ngày hẹn, Tsugumi dã bồn chồn suốt từ sáng. Anh đứng trước bồn rửa mặt, nhìn vào gương. Không có gì kì lạ, nhưng vài phút anh lại dùng nước vuốt nếp tóc.Tuy vẫn thường nói truyện với Sakutaro, nhưung đây là lần đầu tiên hai người hẹn nhau ra ngoài. Dù sao cũng là đi thăm bệnh, anh nghĩ không cần quá chải chuốt thì hơn. Hơn nữa, ông của Sakutaro là người thông tuệ, anh nghĩ nên cố hết sức để không thốt ra những lời kì quái mới được.

Chương 31