Bầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, biển rộng mênh mông, rồng uốn lượn rồi hạ xuống bên dưới. Một nam tử vóc người cao lớn đứng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn xuyên qua bầu trời. Trên cây, nơi chú vàng anh đang chiếm giữ, người ấy chuyển mắt nhìn qua, vươn một ngón tay ra. Con chim nhỏ thế nhưng lại như có linh tính, giương cánh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống đầu ngón tay thon dài. Gió thổi qua lá cây kéo theo âm thanh ‘sàn sạt’, cảnh vật xung quanh mang theo vẻ hào hùng, oai phong như sắp sửa ra trận. Con chim nhỏ lần đầu khó gặp cảnh vật ấy thế mà không biết thưởng thức, cũng không biết e dè sợ hãi gì, liền đứng ở trên đầu ngón tay của hắn dùng cái miệng nhỏ chải vuốt bộ lông bóng loáng, xinh đẹp trên thân, trông thật ngốc nghếch. Cử chỉ làm càn như vậy, cư nhiên không hề làm mích lòng tới huyền bào nam tử. (huyền bào: áo đen loại áo có vạt dài của TQ) Hắn liếc mắt bỏ qua, tùy ý cho vàng anh nhỏ hăng say cả gan làm…
Chương 42
Xu Thiên DẫnTác giả: liveTruyện Đam Mỹ, Truyện Tiên HiệpBầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, biển rộng mênh mông, rồng uốn lượn rồi hạ xuống bên dưới. Một nam tử vóc người cao lớn đứng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn xuyên qua bầu trời. Trên cây, nơi chú vàng anh đang chiếm giữ, người ấy chuyển mắt nhìn qua, vươn một ngón tay ra. Con chim nhỏ thế nhưng lại như có linh tính, giương cánh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống đầu ngón tay thon dài. Gió thổi qua lá cây kéo theo âm thanh ‘sàn sạt’, cảnh vật xung quanh mang theo vẻ hào hùng, oai phong như sắp sửa ra trận. Con chim nhỏ lần đầu khó gặp cảnh vật ấy thế mà không biết thưởng thức, cũng không biết e dè sợ hãi gì, liền đứng ở trên đầu ngón tay của hắn dùng cái miệng nhỏ chải vuốt bộ lông bóng loáng, xinh đẹp trên thân, trông thật ngốc nghếch. Cử chỉ làm càn như vậy, cư nhiên không hề làm mích lòng tới huyền bào nam tử. (huyền bào: áo đen loại áo có vạt dài của TQ) Hắn liếc mắt bỏ qua, tùy ý cho vàng anh nhỏ hăng say cả gan làm… lăng tiêu bảo điện thất tinh tụ, từ xưa đồng diệu diệc đồng vẫnThất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn*vẫn: tắt“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện!! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_
lăng tiêu bảo điện thất tinh tụ, từ xưa đồng diệu diệc đồng vẫn
Thất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn
*vẫn: tắt
“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”
Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.
Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.
Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện!! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.
Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_
Xu Thiên DẫnTác giả: liveTruyện Đam Mỹ, Truyện Tiên HiệpBầu trời xanh thẳm trải dài vô tận, biển rộng mênh mông, rồng uốn lượn rồi hạ xuống bên dưới. Một nam tử vóc người cao lớn đứng hiên ngang, hai tay chắp sau lưng, dáng vẻ bệ vệ ngửa mặt lên trời, đôi mắt nhìn xuyên qua bầu trời. Trên cây, nơi chú vàng anh đang chiếm giữ, người ấy chuyển mắt nhìn qua, vươn một ngón tay ra. Con chim nhỏ thế nhưng lại như có linh tính, giương cánh nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây, đáp xuống đầu ngón tay thon dài. Gió thổi qua lá cây kéo theo âm thanh ‘sàn sạt’, cảnh vật xung quanh mang theo vẻ hào hùng, oai phong như sắp sửa ra trận. Con chim nhỏ lần đầu khó gặp cảnh vật ấy thế mà không biết thưởng thức, cũng không biết e dè sợ hãi gì, liền đứng ở trên đầu ngón tay của hắn dùng cái miệng nhỏ chải vuốt bộ lông bóng loáng, xinh đẹp trên thân, trông thật ngốc nghếch. Cử chỉ làm càn như vậy, cư nhiên không hề làm mích lòng tới huyền bào nam tử. (huyền bào: áo đen loại áo có vạt dài của TQ) Hắn liếc mắt bỏ qua, tùy ý cho vàng anh nhỏ hăng say cả gan làm… lăng tiêu bảo điện thất tinh tụ, từ xưa đồng diệu diệc đồng vẫnThất tinh tụ lại trên Lăng Tiêu bảo điện, từ xưa cùng sáng nay nguyện cùng vẫn*vẫn: tắt“Thật ngại quá Thiên Xu, đến chậm một tí, viên Hiên Viên huyền châu lần trước dùng không tốt, ta nhờ Thiên Lý Nhãn tìm giúp hai viên khác.” Vũ Khúctinh quân tươi cười sáng lạn mở lòng bàn tay ra, hai viên bảo châu xoay quanh trên lòng bàn tay, hai viên châu này phát sáng bên trong, thế nhưng chúng tiên chỉ bằng cảm giác, đã biết đây vốn không phải châu ngọc bình thường, lại nghe người kia cười nói, “Hai viên bảo châu này, một tên Phục Hy, một gọi Đát Ân.”Chúng tiên mở miệng cảm thán ‘ồ’ hết cả lên, thuở xa xưa có ba vị thần vương là Hiên Viên, Phục Hy, Đát Ân là các vị thần khai thiên chống đỡ cứu giúp thế nhân.Vũ Khúc đem hai viên bảo châu cẩn thận đưa cho Thiên Xu, người kia trước mặt chúng tiên bày ra một bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh lúc này thái độ thu lại không ít, có chút cẩn thận cười làm lành: “Thiên Lý Nhãn vừa mới khôi phục hình người, ta không dám để cho hắn phải vất vả…” Nói xong le lưỡi, thấy Thiên Xu gật đầu liền ngoan ngoãn lui sang một bên.Ngoài điện vang lên tiếng vỗ cánh, phong tức nóng cháy thổi vào đại điện, một đôi cánh dơi vảy đỏ xông vào điện! Lại có yêu nghiệt dám xông thẳng vào Lăng Tiêu bảo điện!! Không đợi chúng tiên thét to, xích xà toàn thân lượn quanh bậc thềm trước điện, đảo mắt hóa thành một gã nam tử tóc hồng, mỗi bước chân đạp lên đất khô cằn lan tràn, nứt nẻ.Xà yêu này dáng dấp bất cần đời, ôm cánh tay nhìn quanh bốn phía, quan sát cung điện hoa mỹ: “Thành thật mà nói, ta thật sự không thích tới nơi này đâu.” (bt, bạn cửu >_