GTNV chính: Hoàng Thảo Vy Triệu Văn Vũ Hạ Trung Quân Nguyễn Anh Tú Và nhiều nhân vật khác sẽ xuất hiện ở các chương tiếp theo. ------- Chương 1 Hai năm thấm thoát trôi qua, giờ đây cô đã cầm tờ giấy tốt nghiệp trên tay. Cô là một thiên sứ piano. Năm đó, ngày anh và cô đính hôn một buổi lễ đính hôn không hoàn hảo. Người bố mà cô từng yêu thương dù chỉ vỏn vẹn 5 năm trời đã ra đi. Bố của cô vì đỡ đạn cho cô mà chết, hôm đó tình cảnh diễn ra hỗn loạn. ----- "Elen à! Bố yêu con nhiều lắm, và cả mẹ con nữa...." Những câu nói của người đàn ông sắp sửa 50 tuổi. Người đàn ông bị viên đạn xuyên qua người, đành chút hết hơi thở cuối cùng để nói ra câu nói mà bấy lâu nay ấp ủ. "Vậy.... tại sao ba bỏ con với mẹ...." Cô ngồi dưới đất, nước mắt đầm đìa làm nhòe hết phấn trang điểm. Bộ váy trắng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi. "Ba... ba... xin lỗi..... hự..." Vừa nói xong, người đàn ông đó hộc máu trên khóe môi, hai mắt nhắm lại. ----- Ngày hôm đó tưởng rằng là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời cô vậy mà…
Chương 9
Thiên Sứ Âm Nhạc 2Tác giả: Thảo VyGTNV chính: Hoàng Thảo Vy Triệu Văn Vũ Hạ Trung Quân Nguyễn Anh Tú Và nhiều nhân vật khác sẽ xuất hiện ở các chương tiếp theo. ------- Chương 1 Hai năm thấm thoát trôi qua, giờ đây cô đã cầm tờ giấy tốt nghiệp trên tay. Cô là một thiên sứ piano. Năm đó, ngày anh và cô đính hôn một buổi lễ đính hôn không hoàn hảo. Người bố mà cô từng yêu thương dù chỉ vỏn vẹn 5 năm trời đã ra đi. Bố của cô vì đỡ đạn cho cô mà chết, hôm đó tình cảnh diễn ra hỗn loạn. ----- "Elen à! Bố yêu con nhiều lắm, và cả mẹ con nữa...." Những câu nói của người đàn ông sắp sửa 50 tuổi. Người đàn ông bị viên đạn xuyên qua người, đành chút hết hơi thở cuối cùng để nói ra câu nói mà bấy lâu nay ấp ủ. "Vậy.... tại sao ba bỏ con với mẹ...." Cô ngồi dưới đất, nước mắt đầm đìa làm nhòe hết phấn trang điểm. Bộ váy trắng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi. "Ba... ba... xin lỗi..... hự..." Vừa nói xong, người đàn ông đó hộc máu trên khóe môi, hai mắt nhắm lại. ----- Ngày hôm đó tưởng rằng là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời cô vậy mà… Cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ. Cô ngất đi, mọi người xung quanh đó, những con mắt đổ dồn nhìn về cô và anh."Vy vy, em không sao chứ! Tỉnh lại đi"Anh lay lay người cô, Triệu Văn Vũ chạy lại bế cô vào trong nhà. Mọi người xung quanh đó chỉ dám nhìn theo và bắt đầu bàn tán ầm ĩ.-----"Em không sao chứ?"Triệu Văn Vũ cầm cốc nước dí vào mặt cô."Em mệt!""Anh ra ngoài tiễn khách nhé!""Vâng! "Đặt cốc nước xuống bàn Vũ hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Tất cả hành động đó Anh đã nhìn thấy."Em hạnh phúc khi ở bên anb ta chứ?"Anh đứng ngoài ngắm cô một lúc lâu rồi rời đi.-------Hàng người tiễn nhau ra về Lili chạy quanh đó đi tìm Anh, cô ấy rất lo cho Anh phải không nhỉ?Hạ Trung Quân mặc bộ vest đen rất lịch lãm đứng cầm mấy nén hương, mồm lẩm bẩm cái gì đó."Bác gái! Con sẽ chăm sóc tốt cho Vy Vy lên bác hãy yên nghỉ đi nhé!"Cắm nén hương vào bát hương màu vàng rồi Quân bước tiếp."Anh vào nhé!"Hạ Trung Quân ngõ cửa rồi tự ý đi vào. Cô ngồi khép chân tay ở một góc tường trong phòng. Hạ Trung Quân nhìn thấy mà đau lòng."Anh.... Gọi mẹ em dậy đi... Mẹ ơi... Gọi mẹ em dậy đi!"Cô gào lên, khóc rất to. Người thân duy nhất của cô nào còn ai?Hạ Trung Quân chỉ biết ôm cô vài lòng vỗ vỗ lưng. Chưa một người con gái nào mà anh lại yêu thương như vậy."Vy vy ngoan nhất phải không? Nín đi nào anh thương!"Xoa đầu cô rồi vỗ nhẹ vào lưng để cô đỡ nấc."Mẹ em đâu, mẹ em đâu rồi. Anh đừng để người ta đưa mẹ em đi. "Cô lại oà khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa đứng vững trên xã hội này đã bị mất hết đi người thân."Anh cứu mẹ em đi... Cứu mẹ em đi huhuhu"-------Tại một khu đất trống, cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua. Anh cầm bó hoa tiến lại ngôi mộ có mái che kia.Đặt bó hoa xuống, anh cầm mấy nén hương rồi đốt nó nên."Con chào bác! Con xin lỗi bác vì đã không chăm sóc tốt cho em ấy rồi!""Bác thử nói xem, ông trời có phải là quá tàn nhẫn không? Cướp bác từ tay em ấy giờ lại cướp nốt bác gái!"Ông trời như muốn phản kháng bèn đánh ầm một tiếng sấm xuống. Những giọt mưa thi nhau rơi xuống. Bầu trời trắng xoá, những hạt mưa nặng trĩu rơi vào người anh."Chúng ta về thôi!"Lili cầm chiếc ô đứng đằng sau che mưa cho anh. Anh đứng dậy, ôm Lili một cái anh cũng mệt rồi."Chúng ta về nhé!"Nói rồi Lili dìu anh ra về.
Cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ. Cô ngất đi, mọi người xung quanh đó, những con mắt đổ dồn nhìn về cô và anh.
"Vy vy, em không sao chứ! Tỉnh lại đi"
Anh lay lay người cô, Triệu Văn Vũ chạy lại bế cô vào trong nhà. Mọi người xung quanh đó chỉ dám nhìn theo và bắt đầu bàn tán ầm ĩ.
-----
"Em không sao chứ?"
Triệu Văn Vũ cầm cốc nước dí vào mặt cô.
"Em mệt!"
"Anh ra ngoài tiễn khách nhé!"
"Vâng! "
Đặt cốc nước xuống bàn Vũ hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Tất cả hành động đó Anh đã nhìn thấy.
"Em hạnh phúc khi ở bên anb ta chứ?"
Anh đứng ngoài ngắm cô một lúc lâu rồi rời đi.
-------
Hàng người tiễn nhau ra về Lili chạy quanh đó đi tìm Anh, cô ấy rất lo cho Anh phải không nhỉ?
Hạ Trung Quân mặc bộ vest đen rất lịch lãm đứng cầm mấy nén hương, mồm lẩm bẩm cái gì đó.
"Bác gái! Con sẽ chăm sóc tốt cho Vy Vy lên bác hãy yên nghỉ đi nhé!"
Cắm nén hương vào bát hương màu vàng rồi Quân bước tiếp.
"Anh vào nhé!"
Hạ Trung Quân ngõ cửa rồi tự ý đi vào. Cô ngồi khép chân tay ở một góc tường trong phòng. Hạ Trung Quân nhìn thấy mà đau lòng.
"Anh.... Gọi mẹ em dậy đi... Mẹ ơi... Gọi mẹ em dậy đi!"
Cô gào lên, khóc rất to. Người thân duy nhất của cô nào còn ai?
Hạ Trung Quân chỉ biết ôm cô vài lòng vỗ vỗ lưng. Chưa một người con gái nào mà anh lại yêu thương như vậy.
"Vy vy ngoan nhất phải không? Nín đi nào anh thương!"
Xoa đầu cô rồi vỗ nhẹ vào lưng để cô đỡ nấc.
"Mẹ em đâu, mẹ em đâu rồi. Anh đừng để người ta đưa mẹ em đi. "
Cô lại oà khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa đứng vững trên xã hội này đã bị mất hết đi người thân.
"Anh cứu mẹ em đi... Cứu mẹ em đi huhuhu"
-------
Tại một khu đất trống, cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua. Anh cầm bó hoa tiến lại ngôi mộ có mái che kia.
Đặt bó hoa xuống, anh cầm mấy nén hương rồi đốt nó nên.
"Con chào bác! Con xin lỗi bác vì đã không chăm sóc tốt cho em ấy rồi!"
"Bác thử nói xem, ông trời có phải là quá tàn nhẫn không? Cướp bác từ tay em ấy giờ lại cướp nốt bác gái!"
Ông trời như muốn phản kháng bèn đánh ầm một tiếng sấm xuống. Những giọt mưa thi nhau rơi xuống. Bầu trời trắng xoá, những hạt mưa nặng trĩu rơi vào người anh.
"Chúng ta về thôi!"
Lili cầm chiếc ô đứng đằng sau che mưa cho anh. Anh đứng dậy, ôm Lili một cái anh cũng mệt rồi.
"Chúng ta về nhé!"
Nói rồi Lili dìu anh ra về.
Thiên Sứ Âm Nhạc 2Tác giả: Thảo VyGTNV chính: Hoàng Thảo Vy Triệu Văn Vũ Hạ Trung Quân Nguyễn Anh Tú Và nhiều nhân vật khác sẽ xuất hiện ở các chương tiếp theo. ------- Chương 1 Hai năm thấm thoát trôi qua, giờ đây cô đã cầm tờ giấy tốt nghiệp trên tay. Cô là một thiên sứ piano. Năm đó, ngày anh và cô đính hôn một buổi lễ đính hôn không hoàn hảo. Người bố mà cô từng yêu thương dù chỉ vỏn vẹn 5 năm trời đã ra đi. Bố của cô vì đỡ đạn cho cô mà chết, hôm đó tình cảnh diễn ra hỗn loạn. ----- "Elen à! Bố yêu con nhiều lắm, và cả mẹ con nữa...." Những câu nói của người đàn ông sắp sửa 50 tuổi. Người đàn ông bị viên đạn xuyên qua người, đành chút hết hơi thở cuối cùng để nói ra câu nói mà bấy lâu nay ấp ủ. "Vậy.... tại sao ba bỏ con với mẹ...." Cô ngồi dưới đất, nước mắt đầm đìa làm nhòe hết phấn trang điểm. Bộ váy trắng bị nhuốm đỏ bởi máu tươi. "Ba... ba... xin lỗi..... hự..." Vừa nói xong, người đàn ông đó hộc máu trên khóe môi, hai mắt nhắm lại. ----- Ngày hôm đó tưởng rằng là ngày hạnh phúc nhất của cuộc đời cô vậy mà… Cô mệt lắm rồi, chỉ muốn ngủ. Cô ngất đi, mọi người xung quanh đó, những con mắt đổ dồn nhìn về cô và anh."Vy vy, em không sao chứ! Tỉnh lại đi"Anh lay lay người cô, Triệu Văn Vũ chạy lại bế cô vào trong nhà. Mọi người xung quanh đó chỉ dám nhìn theo và bắt đầu bàn tán ầm ĩ.-----"Em không sao chứ?"Triệu Văn Vũ cầm cốc nước dí vào mặt cô."Em mệt!""Anh ra ngoài tiễn khách nhé!""Vâng! "Đặt cốc nước xuống bàn Vũ hôn nhẹ lên trán cô rồi đi ra ngoài. Tất cả hành động đó Anh đã nhìn thấy."Em hạnh phúc khi ở bên anb ta chứ?"Anh đứng ngoài ngắm cô một lúc lâu rồi rời đi.-------Hàng người tiễn nhau ra về Lili chạy quanh đó đi tìm Anh, cô ấy rất lo cho Anh phải không nhỉ?Hạ Trung Quân mặc bộ vest đen rất lịch lãm đứng cầm mấy nén hương, mồm lẩm bẩm cái gì đó."Bác gái! Con sẽ chăm sóc tốt cho Vy Vy lên bác hãy yên nghỉ đi nhé!"Cắm nén hương vào bát hương màu vàng rồi Quân bước tiếp."Anh vào nhé!"Hạ Trung Quân ngõ cửa rồi tự ý đi vào. Cô ngồi khép chân tay ở một góc tường trong phòng. Hạ Trung Quân nhìn thấy mà đau lòng."Anh.... Gọi mẹ em dậy đi... Mẹ ơi... Gọi mẹ em dậy đi!"Cô gào lên, khóc rất to. Người thân duy nhất của cô nào còn ai?Hạ Trung Quân chỉ biết ôm cô vài lòng vỗ vỗ lưng. Chưa một người con gái nào mà anh lại yêu thương như vậy."Vy vy ngoan nhất phải không? Nín đi nào anh thương!"Xoa đầu cô rồi vỗ nhẹ vào lưng để cô đỡ nấc."Mẹ em đâu, mẹ em đâu rồi. Anh đừng để người ta đưa mẹ em đi. "Cô lại oà khóc như một đứa trẻ, một đứa trẻ chưa đứng vững trên xã hội này đã bị mất hết đi người thân."Anh cứu mẹ em đi... Cứu mẹ em đi huhuhu"-------Tại một khu đất trống, cơn gió nhẹ nhẹ thổi qua. Anh cầm bó hoa tiến lại ngôi mộ có mái che kia.Đặt bó hoa xuống, anh cầm mấy nén hương rồi đốt nó nên."Con chào bác! Con xin lỗi bác vì đã không chăm sóc tốt cho em ấy rồi!""Bác thử nói xem, ông trời có phải là quá tàn nhẫn không? Cướp bác từ tay em ấy giờ lại cướp nốt bác gái!"Ông trời như muốn phản kháng bèn đánh ầm một tiếng sấm xuống. Những giọt mưa thi nhau rơi xuống. Bầu trời trắng xoá, những hạt mưa nặng trĩu rơi vào người anh."Chúng ta về thôi!"Lili cầm chiếc ô đứng đằng sau che mưa cho anh. Anh đứng dậy, ôm Lili một cái anh cũng mệt rồi."Chúng ta về nhé!"Nói rồi Lili dìu anh ra về.