Em yêu hỡi, Thiên thần yêu bằng tình yêu thánh thiện, Nhưng kẻ phàm phu lại mê đắm bóng hồng trần. Báu vật nào chẳng đáng được khát khao, Nên anh quyết đoạt lấy em, dành làm gia bảo. Tự ngàn xưa, anh hùng lụy mỹ sắc, Lệ sầu thương, giai nhân làm nghiêng ngã thành trì. Bởi anh cũng là một gã nam nhi, Sao thoát khỏi nhượng lòng trước tình em dịu ngọt. Đừng xa lánh hay hững hờ khiển trách, Chỉ bởi khát khao, khiến anh táo bạo khôn lường. Anh sẽ là kẻ khờ của trần gian, Nếu anh để vụt khỏi tầm tay kho vàng ngọc (nishan chuyển dịch, sen đặt lời) Chàng nghĩ nàng là tạo vật mỹ miều nhất chàng từng gặp trên đời. Cái nhìn thoáng đầu tiên xuống bậc tam cấp ngập nắng chỉ vì thắc mắc, xem xe của ai đã lái vào trong sân bên dưới khuôn viên của lâu đài, chống lại điều lệ hai mươi lăm năm rằng không một ai ngoại trừ nhà vua – mà cũng không biết bao giờ ngài đến - được lái xe bên trong khu vực của tòa nhà mênh mông này. Rồi chàng lưu ý đến người kỵ sỹ tiền vệ trong bộ y phục đỏ và càng thấy hứng thú…
Tác giả: