Nghĩ thoáng ra xem nào. Mình cần nghĩ thoáng ra. Nào phải động đất hay có gã điên nào đó mang súng hoặc sự cố hạt nhân gì đâu? Theo thước đo thảm họa thì việc này chẳng có gì to tát cả. Chẳng có gì to tát cả. Sau này nghĩ lại kiểu gì tôi cũng tự cười mình và nghĩ bụng, “Ha ha, sao lúc ấy mình lại ngớ ngẩn cuống cà kê lên thế nhỉ..." Thôi nào, Poppy. Đừng giả bộ nữa. Lúc này tôi đâu cười - thực ra là còn đang phát ốm lên. Tôi đang mò mẫm trong phòng khiêu vũ của khách sạn, tim đập thình thịch, vô vọng hết nhìn trên tấm thảm nền xanh lơ trang trí họa tiết lại nhìn sau những chiếc ghế mạ vàng, dưới những chiếc khăn ăn bỏ đi, những nơi không thể có nó. Tôi đánh mất nó rồi. Thứ duy nhất trên đời lẽ ra không được đánh mất. Chiếc nhẫn đính hôn của tôi. Nói rằng đó là một chiếc nhẫn đặc biệt thì vẫn chưa đủ. Nó đã đi qua ba thế hệ nhà Magnus. Một chiếc nhẫn đẹp mê hồn bằng ngọc lục bảo điểm hai viên kim cương, được bảo quản trong két đặc biệt của ngân hàng trước khi Magnus rút ra lúc anh ngỏ…
Tác giả: