Kì nghỉ hè năm ấy, ông nội qua đời. Ở lễ tang, chúng tôi cố sức núp trong một góc tường, nhưng vẫn không có cách nào tránh được sự tò mò của những người xung quanh, có người mang ánh mắt dò xét, có người thậm chí còn đặc biệt tới “tham quan”. Trong mắt họ, ông nội là một người vừa kì lạ vừa thần bí, mà mấy đứa trẻ được ông nuôi dưỡng như chúng tôi, cũng được xem như một đôi chị em kì lạ thần bí không kém. Cha tôi có một anh trai, một em trai. Cha mẹ qua đời, trong lúc họ đang thảo luận nên sắp xếp cho chúng tôi thế nào, vẫn chỉ đang lo cho thân mình, ông nội vốn ít lui tới với chúng tôi bỗng nhiên xuất hiện, lại còn thu dưỡng chúng tôi. Nơi ông nội ở là nhà tổ của gia tộc, ngoài nhà chính, phòng bếp và phòng vệ sinh, còn có bốn năm gian phòng khách, gần đó là một khoảng sân nho nhỏ. Còn nhớ khi còn bé, mỗi tối không khí đều vô cùng náo nhiệt, rất nhiều bạn nhỏ sẽ đến cùng nhau chơi đùa, nhưng ông nội lại rất căng thẳng, lần nào cũng thế, ông không sợ người khác phiền cứ dặn dò: “Nếu…
Tác giả: